pacman, rainbows, and roller s

Bắt được rồi, Vợ ngốc

Posted at 25/09/2015

617 Views

..

-“Minh Vỹ...”-Ái Hy cảm thấy sự việc đang ngày càng đi quá xa, nhẹ giọng gọi tên Minh Vỹ, ánh nhìn thoáng chút uy hiếp chiếu thẳng về phía Minh Vỹ, nở một nụ cười trấn an.-“... Anh đi đi, không cần phải lo cho em.”

Minh Vỹ im lặng không nói gì, hất mặt sang ông Hàn gằn giọng.

-“Muốn đi đâu thì nhanh lên, tôi không có thời gian.”

Ông Hàn lập tức đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm hệt như Minh Vỹ, chỉ khác ở điểm Minh Vỹ mang đậm tính chất ngạo mạn chẳng xem ai ra gì...

Cả hai bóng người đó bước đi, những tiếng bước chân gấp gáp của đám cận vệ cũng đuổi theo sau...

Nhìn bóng dáng của đám người đó khuất dần, Ái Hy quay sang nhìn bà Hàn, giọng nói dứt khoát.

-“Mẹ có thể kể cho con chuyện của Thy Thy được không?”-Thật sự những chuyện về Thy Thy quả thật còn rất nhiều uẩn khúc, đặc biệt là về cái chết của cô ấy...

... Ái Hy thật sự tò mò tại sao Minh Vỹ lại có thể căm ghét mẹ mình đến thế...

-“Con chỉ cần biết, chính tay ta đã giết chết Thy Thy.”-Giọng bà Hàn thoáng run rẩy, mỗi khi nhắc đến Thy Thy, trái tim bà lại như bị ai đó bóp nghẹn...

... Phải chăng đã quá trễ để làm lại từ đầu?



Chương 27: The hourglass...


Ái Hy sững người trước câu nói của bà Hàn, bên tai chỉ còn văng vẳng câu nói ban nãy...

-“Chính tay ta đã giết chết Thy Thy.”

-“Chính tay ta đã giết chết Thy Thy.”

-“Chính tay ta đã giết chết Thy Thy.”

Như một vòng lặp không giới hạn, câu nói của bà Hàn cứ liên tục được lặp lại trong đầu Ái Hy...

... Đau! Cảm giác như trái tim đang bị một vật thể sắc bén cứa vào, từ từ nhưng nỗi đau mang đến lại là vô tận...

Giết ư? Tại sao lại có thứ cảm giác này khiến trái tim Ái Hy trở nên đau nhói, trong đầu vẫn còn lưu lại lời nói tưởng chừng như một nỗi ám ảnh kinh hoàng...

Bất giác Ái Hy lùi một bước, nhìn bà Hàn với cặp mắt nghi hoặc...

... Một người phụ nữ trang nhã, dễ mến như thế này tại sao lại có thể giết người? Mà người bị giết lại chính là con gái của bà ấy?

Ái Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn còn khá shock với câu nói của bà Hàn...

Hít thở, hít thở nào...

Bà Hàn vẫn giữ nguyên nét mặt, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Ái Hy...

-“Mẹ... có thể cho con biết lí do tại sao mẹ lại làm như vậy không?”-Ái Hy thở dài, ngồi xuống bên cạnh bà Hàn, cố gắng cứu lấy một chút tia hy vọng nhỏ nhoi...

... Mong rằng bà Hàn không phải loại người như thế...

Bà Hàn kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt bà dần dịu lại, đưa tay vuốt gương mặt của Ái Hy.

-“Nếu con nghe chuyện này, biết đâu con cũng sẽ căm ghét ta.”-Bà Hàn nở một nụ cười dịu dàng, khoảnh khắc Ái Hy lùi một bước chân, quả thật bà cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhưng không ngờ ngay sau đó Ái Hy lại cất bước đến bên bà...

Hiểu được bà Hàn không muốn nhắc đến, Ái Hy khẽ thở dài, sau đó gạt tay bà Hàn ra khỏi mặt mình, đứng dậy và bước đi...

Bàn tay bà Hàn ngượng ngùng trong không trung, sau đó lại thu về, trên gương mặt xuất hiện một vệt dài của nước mắt...

... Có lẽ không ai có thể thông cảm cho bà.....