Anh yêu em, 1m45 ạ!
Posted at 25/09/2015
721 Views
Một chút bất an vì hiện thực như một giấc mơ quá đẹp…
Mà đã là mơ thì… Có ngày sẽ phải tỉnh lại.. Đúng không?
- Anh kỳ quá… Ở chỗ này cũng dám… - Nó ấp úng nói sau khi Ngài tổng giám đốc nới lỏng vòng tay để Nó có thể lấy lại nhịp thở.
- Theo như tôi được biết thì khi hôn cần phải có sự hợp tác của cả hai người.. Và nếu như tôi không nhầm thì.. Em cũng đâu có phản đối nhỉ? – Vừa nói Mr Ác quỷ vừa tỏ vẻ giống như là một thám tử đang hết sức tập trung suy luận để phá án.
- Anh.. Thật .. Là … Đáng … Ghét! - Nó tức đến mức chẳng biết phải đáp trả thế nào nữa.. Thật tình là xấu hổ quá đi mất thôi.. Nó cúi gằm mặt xuống, chợt ước ao tại nơi Nó đang đứng, mặt đất bỗng nhiên nứt ra một lỗ để Nó có thể rơi xuống ngay lập tức..
Mr P bật cười trước vẻ mặt bối rối, ngượng ngập của Nó. Sau khi nhe ra một nụ cười không thể đểu hơn, Ngài thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng mà Em yên tâm! Căn cứ vào mức độ nổi tiếng của tôi, thì sau nụ hôn này chỉ có tôi là người thiệt thòi thôi đó.
Từ thẹn quá hóa bực mình, mặt Nó chuyển màu luân phiên từ vàng sang trắng.. Đúng là tức đến muốn phát điên! Quyết không thèm để ý đến kẻ đáng ghét kia cùng những ánh mắt soi mói xen lẫn ghen tỵ của mấy người xung quanh, Nó vội vã quay lưng rồi sải những bước chân bước đi như chạy, vừa đi vừa cay đắng tự nhủ trong lòng: “Ông tơ bà Nguyệt ơi! Tại sao lại ghép đôi con với một tên Ác quỷ thế này?”
Đi được một đoạn, Nó đột ngột bị kéo lại bởi một bàn tay cứng như thép. Loạng choạng mất mấy giây, Nó ném ánh mắt hình viên đạn về phía kẻ vừa gây ra sự mất cân bằng rồi chợt ngây người khi nhìn thấy thủ phạm vừa nhe ra một nụ cười “hồn nhiên vô số tội” vừa ra sức chỉ chỉ lên tấm biển quảng cáo nhấp nháy bắt mắt: “Quán Kem XYZ” Và rồi như một đứa trẻ con rất nhanh quên những oán hờn, Nó cùng Mr P mỉm cười cùng nhau bước vào thưởng thức “tình yêu ẩm thực”.
Sau khi ăn kem xong, Ngài Tổng giám đốc và Nó lại tay trong tay đi dạo thêm một lần nữa rồi mới quyết định ra về. Nó nhận ra từng cử chỉ dịu dàng, từng sự quan tâm nhẹ nhàng ẩn chứa phía sau những câu nói trêu đùa khiến Nó bốc cháy hết lần này đến lần khác… Có lẽ.. Đó là cái giá phải trả để có thể sở hữu “Trái tim Ác Quỷ” - báu vật duy nhất trên đời này chăng?
Thật lòng mà nói thì điều đó cũng chẳng khiến Nó mảy may bận tâm chút nào… Bởi vì.. Quan trọng là.. Vật báu kia..vẫn đang tạm thời nằm trong vòng tay của Nó.. Chẳng phải sao?
Quả thật, Nó đã có một buổi tối quá ngọt ngào.. Và gần như là hoàn hảo..
Chỉ là “gần như thôi”
Bởi vì … Các cụ nói cấm có sai bao giờ: “Trên đời này không có gì là hoàn mĩ cả”
Và vì thế cho nên tối nay lẽ ra sẽ là một buổi tối tuyệt vời nếu như không có chuyện đôi bàn chân của Nó kêu gào thảm thiết tới mức khuôn mặt Nó dù có cố che giấu thế nào cũng không ngăn được thoáng nhíu mày nhăn nhó…
Thử hỏi có ai đi bộ bằng đôi giày cao gót mà không thấy đau chân chưa? Nếu sớm biết Ngài Mr P có ý định dạo phố thì Nó xin thề là sẽ chẳng bao giờ cố gắng nhét chân vào đôi hài Lọ Lem cao chín tấc để bây giờ phải chịu tra tấn thế này… Đúng là:
“Thức đêm mới biết đêm dài
Đi giầy cao gót mới biết yêu giày ba ta”
Đó chính là nỗi thống khổ của những người có chiều cao khiêm tốn như Nó..
Và như một lẽ hiển nhiên, Nó chả dám hé răng kêu ca nửa lời… Chỉ tự âm thầm mắng bản thân sao ngu quá!
Dù sao thì với tất cả sức mạnh và sự kiêu hãnh cuộn trào trong cơ thể, cuối cùng Nó cũng cố gắng chịu đựng đến khi kết thúc chuyến đi và cho dù là không muốn rời xa “Thế giới của Nó” một chút nào nhưng Nó vẫn không khỏi sung sướng khi nhìn thấy hình ảnh cái ngõ nhỏ yêu dấu hiện lên rõ ràng phía trước cửa kính xe. Kín đáo thở phào, Nó vội vã định nhón chân bước xuống.
Đúng lúc đó thì một âm thanh trầm ấm vang lên:
- Em thích đôi mắt màu xanh da trời phải không?
- Ơ..! Dạ.. Nhưng chỉ là một sở thích thôi… Sao tự nhiên anh lại hỏi thế? – Nó hơi bất ngờ thành ra lời nói có vẻ ngập ngừng..
- Em nghĩ sao nếu bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đeo len để mắt có màu nước biển?
- Ơ… Không cần đâu.. Em!.. Em thấy màu mắt của anh rất đẹp và rất hợp với anh mà… - Nó vội vã trả lời.. Chưa kịp tìm ra nguyên nhân vì sao ngài Mr P đột nhiên đưa ra câu hỏi ấy.
- Nếu thế thì khi đi với tôi em cũng không cần phải tự ép mình làm những điều em không thích.. Ví dụ như đi một đôi dép quá cao và khiến cho bàn chân bị đau chẳng hạn..
Nó giật mình… Thì ra Ngài đã biết hết rồi.. Đột nhiên Nó lại đâm ra lo lắng vì có vẻ như Nó đã bị Mr P đã xây cả lô cốt trong bụng còn Nó thì chẳng biết tí tẹo gì về tâm tư của Ngài cả.. Thế này.. Thật tình là nguy hiểm quá..
- Anh.. Anh biết từ bao giờ thế? – Nó cúi mặt giả bộ chăm chú nhìn xuống dưới sàn xe, lí nhí hỏi..
- Từ khi em bắt đầu không còn đi cùng tôi nữa.
Nó giật mình nhớ lại khoảnh khắc vì quá đau nên Nó hơi tụt lại phía sau một chút rồi khi Nó đuổi kịp Mr P thì Ngài đột nhiên ra lệnh: “Về thôi! Tôi mệt rồi”.. Và hình như từ đó về sau, thỉnh thoảng Nó lại thấy Ngài kín đáo hướng cái nhìn khó hiểu xuống bàn chân Nó và dường như bước chân của ngài theo đó cũng trở nên chậm dần…Bây giờ thì Nó đã hiểu nguyên do vì sao và cảm động biết bao vì ánh mắt mang theo sự lo lắng ấy…
Nó khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
- Cảm ơn anh! Em hiểu rồi.. Sẽ không có lần sau đâu.. Em hứa!
Ngài Mr P cũng mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu khiến cho mớ tóc ngắn choằn ngọn cong ngọn vểnh của Nó càng xơ xác rồi dịu dàng nói:
- Thế mới ngoan chứ! Cho dù là một món ăn hay bất cứ đồ vật nào cũng chỉ có giá trị khi giữ nguyên được hương vị ban đầu bởi vì chẳng có ai thích sử dụng món đồ đã bị thoái hóa biến chất cả. Thế nên.. Em hãy cứ là em.. Ms N ạ!
Như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, dập tắt luôn cả nụ cười đang nở trên môi, phóng về phía kẻ đối diện những tia nhìn mang theo sấm sét chỉ kịp vội vã buông ra một câu: “Anh về cẩn thận”, Nó lập tức quay về phía cửa tìm cách bước xuống xe..
Ngay khi vừa chạm đất, Nó lập tức cảm thấy cơn đau nhói buốt như thể có hàng ngàn cái đinh nhọn hoắt đang không ngừng đâm vào gan bàn chân của Nó.. Quả thật là rất đau.. Đau đến muốn khóc..
Nó cố gắng giữ cho mình bước đi một cách bình thường nhất có thể.. Phút chốc Nó dường như thấy mình chính là Nàng Tiên Cá trong lần đầu tiên tập đi bằng đôi chân người..
Bỗng nhiên, nước mắt ở đâu ấm ức rơi..
Và cũng bỗng nhiên, Nó thấy cả người mình lại đang chơi vơi trong không khí rồi một âm thanh ấm áp vang lên bên tai:
- Em đúng là quá bướng bỉnh mà....