Ánh trăng nói đã lãng quên
Posted at 27/09/2015
438 Views
Vẻ mặt Đường Nguyên Nguyên thoáng chút không tự nhiên, rồi trở nên rất tự nhiên. Cô ta đi thẳng về phía anh chàng béo mập ngồi cùng ghế với tôi, tươi cười hỏi:
- Đẹp không? Vừa mới bước vào, em đã thích nó, quả nhiên rất hợp với em.
Tôi đang thở dài thay cho một người không biết mình là ai như cô ta thì cô ta quay sang chào tôi:
- Trời ơi, Tống Sơ Vi, là cậu đấy à? Lúc nãy mình không nhìn kỹ, giới thiệu chút nhé, đây là bạn trai của mình.
Câu nói này khiến tôi ngạc nhiên hơn cả chuyện cô ta vờ ra vẻ không quen tôi. Tôi mơ màng nhìn anh chàng béo mập đang tươi cười rạng rỡ. Tôi nghĩ nếu cậu ta là bạn trai của Đường Nguyên Nguyên, vậy thì anh chàng lớp trưởng Lương Tranh được coi là gì của cô ta.
Dĩ nhiên Đường Nguyên Nguyên không giải đáp thắc mắc của tôi. Cô ta nhanh chóng kéo anh chàng béo mập kia dậy đi thanh toán. Động tác nhanh chóng, dứt khoát đến nỗi không cho tôi cơ hội bày tỏ nghi vấn của mình. Sau khi họ đi, Lâm Mộ Sắc mới nói:
- Đúng là bụng đói vớ quàng.
Tôi hỏi cô ấy:
- Cậu nói cô gái kia sao?
Cô ấy nhún vai:
- Ngược lại, mình nói anh chàng kia, mắt mũi để đâu chứ.
Tôi cười gian tà rồi mới nói với cô ấy:
- Thực ra cậu nhìn thấy cô ta lúc này đã là khá lắm rồi đấy. Nếu cậu đến ký túc xá chúng mình nhìn mặt cô ta sau khi tẩy trang thì mới gọi là kinh khủng, cậu sẽ sợ phát khiếp.
Cô ấy vẫn nhún vai không quan tâm:
- Hứ, cô ta có xấu đến đâu cũng không xấu hơn khủng long. Khủng long cũng không dọa được mình, cô ta có thể dọa được mình sao?
Nếu nói trong cuộc đời có chuyện gì khiến tôi ân hận nhất thì với tính khí hay kêu ca của tôi chắc chắn sẽ cằn nhằn đủ thứ chuyện nhưng tuyệt đối sẽ không bao gồm chuyện xảy ra sau khi chúng tôi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Phải đợi đến khi tự mình trải qua tôi mới hiểu thì ra trên đời này, chuyện khiến người ta buồn nhất là chuyện không nói ra được, cũng không viết ra được.
Lâm Mộ Sắc gợi ý:
- Gọi bạn trai của cậu cùng đi ăn, thêm một người càng vui.
Một kẻ đầu đất như tôi không nghĩ ngợi nhiều, không nói thêm một lời mà rút ngay điện thoại gọi cho Cố Từ Viễn.
Tôi luôn tin rằng lúc ấy Lâm Mộ Sắc không hề có ác ý.
Tôi luôn tin rằng khi đưa ra lời đề nghị ấy, suy nghĩ của cô ấy rất trong sáng.
Giống như tất cả mọi sinh mệnh, lúc mới bắt đầu đều trong sáng không tỳ vết. Không phải chúng ta vừa mới sinh ra đã hiểu sự hiểm ác của xã hội, sự bất công của vận mệnh, sự hủ lậu của nhân tính. Nhưng lúc nào thời gian cũng tô thêm những vết nhơ lên những trang giấy trắng xóa.
Sau khi cúp máy, tôi ra hiệu OK với cô ta. Cô ta nhìn tôi khẽ nhếch mép cười.
Vốn dĩ chỉ là ăn cơm mà thôi, nào ngờ ăn mãi, ăn mãi rồi quay sang uống rượu. Nhìn Lâm Mộ Sắc ngửa đầu uống ừng ực một cái, tôi không khỏi than thở, đúng là nữ hào kiệt!
Cố Từ Viễn cũng là một người rất sĩ diện, thà chết chứ không chịu nhục. Chẳng phải là uống rượu sao? Có chết cũng không thể thua con gái!
Thế là hôm ấy hai người uống rượu say, còn tôi thì ngồi bên cạnh ăn.
Lúc vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên có người vỗ vai tôi. Tôi ngoảnh đầu lại, không kìm được thốt lên:
- Chị Thẩm Ngôn, thật trùng hợp!
Chị ấy mặc chiếc áo len trắng, cổ khoét sâu, để lộ xương quai xanh rất đẹp. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, lúc chị cười trông thật ấm áp:
- Chị đi ăn với bạn trai ở đây, em đi cùng Quân Lương à?
Tôi lắc đầu:
- Không ạ, em đi cùng với bạn trai, còn có... Lâm Mộ Sắc.
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt khác thường của chị Thẩm Ngôn thật khiến người ta không nhìn được cười. Vốn dĩ tôi định giải thích với chị lý do tại sao Quân Lương không đi cùng, nhưng trong chốc lát, tư duy của tôi bị một ý nghĩ khác xâm lấn:
- Bạn trai? Chị đang hẹn hò à?
Không biết có phải dáng vẻ của tôi trông rất ngốc nghếch hay không mà Thẩm Ngôn không nhịn được bật cười:
- Chị bằng từng này tuổi rồi còn chưa thể yêu hay sao? Em thật sự mong chị ế à?
Tôi vội vàng xua tay, nói năng không gãy gọn, may mà chị ấy không bận tâm, xoa đầu tôi và nói:
- Ăn xong sang chỗ chị nhé!
Sau đó chị quay đi. Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh dõi theo hình bóng của chị, phải là người như thế nào mới xứng với một người tốt như chị Thẩm Ngôn.
Khi quay lại bàn ăn tôi mới thấy mặt Lâm Mộ Sắc đỏ bừng, ngã xiêu ngã vẹo nhưng miệng vẫn không ngừng nói:
- Uống tiếp...
Tôi nhìn Cố Từ Viễn với ánh mắt nghi ngờ. Anh tỏ vẻ như muốn nói, "không liên quan đến anh", vội vàng rủ bỏ trách nhiệm với sự việc đang xảy ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chóng mặt:
- Anh thanh toán, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Cố Từ Viễn trợn tròn mắt nhưng vì uy lực của tôi, anh vẫn rút ví ra thanh toán dù không muốn. Chúng tôi dùng dìu Lâm Mộ Sắc ra đường chờ taxi, tôi nói với Cố Từ Viễn:
- Lát nữa sau khi đưa cô ta về, anh nhớ gọi điện cho em. Em đi tìm chị Thẩm Ngôn, nhân tiện xem bạn trai chị ấy thế nào, OK?
Mặc dù tôi dùng giọng điệu thương lượng nhưng Cố Từ Viễn hiểu rất rõ đây là một câu trần thuật. Anh lườm tôi một cái rồi không muốn nói gì nữa.
Vì hồi học cấp ba anh ta từng bắt nạt tôi, luôn thấy hổ thẹn với tôi nên sau khi chúng tôi ở bên nhau, lúc nào tôi cũng tác oai tác quái trước mặt anh. Tôi biết không phải anh không than phiền, nhưng anh cũng không biết làm thế nào với tôi.
Lúc đóng cửa xe cho họ tôi còn tươi cười bảo Cố Từ Viễn cẩn thận đừng để Lâm Mộ Sắc nôn lên người anh.
Một kẻ ngu ngốc không còn gì để nói như tôi không thể ngờ rằng sau khi tôi quay người đi, Lâm Mộ Sắc đang say mềm bỗng nhiên mở mắt mỉm cười với Cố Từ Viễn.
Sau đó cô ta áp lại gần, hôn lên mặt anh.
Bạn trai của Thẩm Ngôn tên là Lê Lãng đeo cặp kính gọng đen, có thể thấy không còn là thiếu niên trẻ trung, nhưng người đàn ông đẹp trai cho dù đến lứa tuổi nào cũng đẹp trai. Một người tuấn tú như anh đứng cùng với Thẩm Ngôn, tôi không khỏi thốt lên trong lòng, thật là đẹp đôi.
Quân Lương và Đỗ Tầm cũng rất đẹp đôi.
Tôi và Cố Từ Viễn thì khác, trông tôi vĩnh viễn giống nha hoàn của anh!
Thẩm Ngôn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi đến một mình:
- Sao chỉ có mình em, bạn trai em đâu?
Sau khi tôi giải thích cho chị mọi chuyện, chị tỏ ra không thể tưởng tượng được:
- Sơ Vi, em bị làm sao vậy, sao em có thể yên tâm để họ ở riêng với nhau được?
Tôi tròn mắt nhìn Thẩm Ngôn đang tức đến phát điên lên. Lê Lãng đang đứng bên cạnh vội vàng đứng ra xoa dịu tình hình:
- Sơ Vi, rất vui được quen em. Nếu như em vẫn chưa ăn no thì anh mới em ăn kem nhé!
Lời khiển trách của Thẩm Ngôn khiến tôi sững sờ một lúc rất lâu. Nhìn thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của tôi, chị ấy cũng không nhẫn tâm:
- Được rồi, được rồi, coi như chị chưa nói gì. Đi thôi.
Có lẽ câu nói vô tình ấy của Thẩm Ngôn đã bóc trần những thứ mơ hồ nhét đầy trong trái tim tôi trước đây. Suốt cả buổi tối tôi cứ chần chừ không yên, mấy lần thò tay vào túi cầm điện thoại nhưng lại sĩ diện không chủ động gọi điện thoại cho Cố Từ Viễn.
Chỉ có thể dùng câu nói để an ủi bản thân: "Cái gì là của bạn thì người khác không cướp đi được. Cái gì không phải của bạn có cố gắng thế nào cũng vô ích".
Có lẽ Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhìn thấy điều gì đó từ vẻ mặt của tôi nên thay nhau kể chuyện cười dỗ dành tôi. Cho dù tôi không hiểu biết đến thế nào thì cũng phải hiểu tấm lòng của họ, thế nên tôi cũng gượng cười đáp lại.
Chiếc thìa inox trên tay Thẩm Ngôn rơi xuống đất. Có lẽ chị ấy đã biết được điều gì đó.
Chị ấy nhìn tôi, chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Đi xem đi!
Dĩ nhiên tôi hiểu chị ấy đang nói gì nhưng tôi vờ ra vẻ không hiểu:
- Xem cái gì ạ?
Thẩm Ngôn thở dài:
- Sơ Vi, em sĩ diện như thế, sớm muộn sẽ phải chịu thiệt.
Lời nói quá thẳng thắn khiến người ta khó xử. Tôi sống chết không chịu thừa nhận, còn đòi chuyển chủ đề:
- Lần trước chúng ta ăn lẩu, chị vẫn còn độc thân. Mau nói cho em biết, hai người quen nhau thế nào đi.
Thẩm Ngôn lườm tôi, lấy hộp Sobranie trong túi, châm một điếu rồi chậm rãi nói trong khói thuốc mịt mờ.
- Đúng là quen anh ấy sau lần ăn lẩu ấy.
Lê Lãng ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười. Nụ cười ẩn chứa chút phóng túng và yêu chiều.
Có lẽ vì sợ Thẩm Ngôn ngại nên Lê Lãng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh rồi đứng dậy. Thẩm Ngôn ngoảnh đầu dõi theo hình bóng của anh ấy rồi quay sang nói với tôi:
- Sơ Vi, chị khác bọn em. Chị đã qua cái tuổi yêu đương say đắm rồi. Bây giờ đối với chị mà nói, tình yêu chính là lúc chị cảm thấy khó chịu, có một người có thể rót cho chị một cốc nước ấm. Lê Lãng chính là người ấy.
Lần ấy sau khi ăn lẩu xong, bốn người chúng tôi, mỗi người một hướng. Tôi và Quân Lương về trường, Lâm Mộ Sắc đi tìm "bạn trai cũ" đã cho cô ấy leo cây để nói chuyện. Còn Thẩm Ngôn quyết định đến một cửa hàng bánh ngọt mà mình vẫn thường mua để mua bánh ga tô kem xoài.
Đôi khi thật sự không thể không cảm thán, có một số người đúng là sinh ra đã khác người. Thật khó nhận ra một người mảnh mai như Thẩm Ngôn lại là tín đồ cuồng nhiệt của đồ ngọt.
Chị ấy nháy mắt với chúng tôi:
- Bởi vì trước đây không mua được, vì thế sau này kiếm được tiền rồi thì ra sức mua cho mình ăn.
Chúng tôi chỉ coi câu nói ấy là lời nói đùa, mỉm cười rồi thôi, không ai tin đó là sự thật.
Ngồi trên tuyến xe bus về trường học, tôi nói với Quân Lương:
- Chị Thẩm Ngôn thật sự rất có khí chất, sao chị ấy vẫn còn độc thân nhỉ?
Mọi chú ý của Quân Lương đều dồn về đôi giày màu bạc ấy:
- À...ừ...
Đúng lúc ấy, Lê Lãng bước vào cuộc đời của Thẩm Ngôn với dáng vẻ nho nhã, điềm đạm.
Nhân viên ở cửa hàng bánh ngọt đều biết Thẩm Ngôn, miếng bánh kem cuối cùng là họ đặc biệt để lại cho chị ấy. Sau khi chiếc bánh được bọc rất đẹp đẽ, Thẩm Ngôn mở ví thì mới phát hiện không đủ tiền mặt, đành ra cây ATM bên đường để rút tiền.
Chị ấy ngượng ngùng nói với nhân viên bán hàng:
- Nhất định phải để cho tôi đấy, không có nó là buổi tối tôi không ngủ được.
Câu nói này không phải là nói đùa. Mỗi người đều có một chút quái gở...