Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
Posted at 25/09/2015
766 Views
Tiền thắng thì sẽ được chia 6_4. Ok?
Hải gật đầu đo lường con người trước mặt. Hôm nay Hải sẽ gặp nhiều khó khăn với đối thủ này. Cậu đưa tay cầm mic, cất tiếng:
_ Bây giờ ai cược tôi thắng thì đặt tiền vào đĩa bên phải, ai cược anh bạn này thắng thì đặt tiền vào đĩa bên trái. Được chứ? Nè đối thủ, cho tôi một cái tên chứ!
_ Demon. - Vẫn giữ thái độ bình tĩnh và tự tin như lúc đầu. Đôi mắt như pha lê đỏ sáng lên như hấp thụ mọi thu hút của quần đông con người bên dưới.
Người đàn ông luôn bám dính lấy cậu lẹt đẹt đi theo sau, cười hề hề, trêu nhỏ:
_ Demon? Tên hợp với cậu đó. Nhìn mặt cậu giống như quỷ sứ vậy!
Minh liếc xéo hăm dọa. Tiếng hừ nho nhỏ khục khẳng trong thanh quản như hư vô. Cơ mặt vẫn toát lên nét lạnh lùng phảng phất.
Mọi người đổ xô đặt cược tiền, một số người không cược mà nhìn một cách thích thú. Phía sau sàn nhảy, tên đầu trọc gác chân lên bàn, đôi mắt hướng nhìn Minh dò xét.
Một tên nhóc oái oăm đang tự chuốc lấy khổ ải cho mình. Đơn giản vì sự hiếu chiến và sốc nổi. Tính cách đó dễ dàng gây ra mâu thuẫn, tự mang lại phiền phức cho bản thân.
Hải cười hâm nóng lại không khí, cái cách cười bình thản như tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình:
_ Ok! Còn ai nữa không? Vậy cuộc thi bắt đầu nhé!
Ông Quang Huy đẩy nhẹ vai Minh lo lắng. Số lượng bia đang đặt ở đây là không phải ít. Nó đủ quyền lực để gây mê lý trí và tê liệt ý thức trong một khoảng thời gian không nhỏ.
Chiếc hoodie đen ghị nhẹ vạt áo của bụi xương rồng ngông nghênh kia:
_ Nè, uống nổi không?
Cái nháy mắt đầy nghịch ngợm:
_ Chuyện nhỏ!
Quả đầu đầu kiểu cách vàng óng dè chừng, cậu trao lại micro cho DJ, cất giọng cao ngạo:
_ Được rồi. Demon chứ gì? Chơi thì chơi!
Người chỉnh nhạc kế thừa sự nghiệp MC đang dang dở của Hải, tiếp tục hâm nóng không khí.
Tiếng công bố khai cuộc từ từ, dồn nén như một hiệu lệnh từ vị chỉ huy để được phép khai hoả:
_ Chuẩn bị 3... 2... 1… BẮT ĐẦU!
_ DZÔ... DZÔ... CỐ LÊN! CỐ LÊN! CỐ LÊN! UỐNG ĐI! NHANH LÊN! - Mọi người hò hét cổ động hai người đang tu những chai bia nhanh chóng. Âm thanh náo nhiệt, sôi nổi hẳn.
Tiếng cổ vũ hào hứng khuấy động cứ hệt một cơn đại hồng thuỷ đập tan sự im lìm đang xoáy sâu vào không gian. Ập tới một cách vồn vã và hào hứng khôn xiết.
Ông Huy không kiềm chế được, lan ngập sự phấn kích từ những người xung quanh, hò hét sắp khản đặc cổ:
_ Demon cố lên! Cố lên! Uống đi!!!! Chiến thắng thật vinh quang nhé! Cho họ biết thế nào là bại trận đi!
Minh cầm những chai bia tu ừng ực. Uống điên cuồng như cố nuốt những giằng xé, đau đớn đang giày vò cậu hòa cùng những bọt bia trắng kia, tuôn hết, tuôn hết tất cả.
Một loài cây bám từ nguồn đất cằn cỗi, những cay nghiệt đầy rẫy làm nó mọc lên những gai nhọn xù xì mà chống chọi. Như một hạt cát bé tí vô định, nó lang thang, rong ruổi để đi tìm ra mục đích cho sự tồn tại của mình. Nó được sinh ra từ đâu? Nó đã mang lại điều gì cho cuộc sống hay chính cuộc sống đang tước đoạt đi nguồn sáng để nó tồn tại? Nó tìm mãi, tìm mãi. Nó cố không để ngã quỵ nhưng sâu thẳm trong những gai nhọn bị bẻ gãy luôn chứa một tổn thương sâu sắc khiến nó mãi oán hận.
Vẫn điên loạn mà uống.
Một chai….
Hai chai….
Ba chai….
Bốn chai….
Chỉ còn vài phút nữa thôi là hết thời gian. Minh uống rất nhanh.
Uống và uống.
Tư duy và lý trí bị cuốn phăng.
Uống và uống.
Sau đêm đen có phải là ánh dương rực rỡ?
Uống và uống.
Tỉnh giấc ngủ cơn ác mộng này sẽ tan biến. Như chưa bao giờ tồn tại.
Phải không?
Hải cũng không thua kém, bia tuôn ướt cả áo. Cậu ngửa cổ uống đầy nổ lực. Yết hầu lên xuống liên tục, mắt liếc nhìn về đối thủ - Hiểu Minh đang hơn cậu một chai.
_ Cố lên! Cố lên! Chỉ còn hai chai nữa thôi! Cố lên đi Demon! Cố lên! Cố lên nào! - Ông Huy vỗ tay kích động, thời gian sắp hết rồi.
Như một cơn thuỷ triều vội vã rút xuống, thời gian kéo nhanh khiến ý thức người ta ngắt mạch, mất hoàn toàn cân nhắc.
Hải đang cố gắng từng chút một. Không xong rồi! Bia cứ trào ra ngoài! Tình huống hiện giờ Minh vẫn đang giữ ưu thế.
_ DZÔ! DZÔ! NHANH NỮA LÊN! DEMON CỐ LÊN! CỐ LÊN! - Mọi người hò reo kịch liệt vào những phút chót của trận đấu, đa phần là cổ vũ Minh.
Tiếng la hét ồn ã khắp cả quán bar, đầy hấp dẫn như đang xem được một màn thi đấu điền kinh đầy thu hút.
Tên đại ca xám mặt, đặt chai bia trên tay xuống xem xét tình hình. Bọn cùng đám với Hải nhìn nhau hoang mang.
Giọt bia cuối cùng cạn sạch, quầng ngực trên áo thấm thành một đám ướt nhem. Chúc ngược chai bia cuối cùng xuống để chứng tỏ nó đã hết sạch. Minh cong môi, tia mắt ngập tràn hoan hỉ, nụ cười thấp thoáng trên khoé môi.
_ HAY QUÁ! CỐ LÊN! ZÔ! ĐÚNG RỒI! HURA! CẬU GIỎI QUÁ! - Ông đạo diễn nhảy tưng tưng lên mừng.
Hay thật, cuối cùng Minh đã thắng.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Tiếng hoan hô, ngưỡng mộ cứ vang ngập cả bar. Đâu đó có tiếng vui vẻ chia chác tiền cược thắng đầy sôi nổi.
Hải bất lực nhìn chàng trai bí ẩn đang nhận một phần số tiền thắng cược.
Cậu run lên vì tức, môi mím chặt, mặt đỏ tê rần. Thấy mọi người ca tụng con người kia, cậu càng ứa gan hơn. Mặt Hải càng lúc một đỏ gay không biết là do say hay tức giận.
Đột nhiên, quả đầu vàng tiến đến gần Minh, mặt đằng đằng sát khí.
Minh vẫn thản nhiên thu những tờ tiền trên đĩa, gương mặt chẳng có biểu hiện gì của tình trạng ngà say.
_ Nè! Dân ở đâu? Tính tới đây gây sự à? Có biết địa bàn này là của tao không? - Hải lầm lừ nhìn Minh. Gương mặt giương lên doạ dẫm.
Kiêu căng là một tính xấu dễ tạo ra tai hoạ cho mình. Hoàng Hiểu Minh đang bị chuốc lấy tai hoạ ấy bởi sự bất cần, ngạo mạn ấy.
_ Sao chứ? Bar này là của cậu à? - Minh nghiêng đầu nhìn, giọng điệu giễu cợt của kẻ thắng trận.
_ Thằng ranh! Khôn hồn thì trả lại tiền cho tao. Nếu không thì… - Hải vẫn tiếp tục đe dọa, răng nghiến lại hừng hực tức.
Kẻ thắng giơ xấp tiền trên tay đếm nhàn hạ như cố tình chọc tức con người thua cuộc. Vẫn ngạo nghễ. Vẫn kiêu căng.
_ Nếu không thì sao? Số tiền này là do tôi thắng cược có được. Muốn cướp à?
Gương mặt đối diện đanh lại tối sầm. Âm thanh trong bar bắt đầu nghe thêm tiếng lạo xạo di chuyển bàn ghế của nhóm người xa lạ hầm hố.
_ Mày….!!!! Được, là do mày chọn. Nếu không đưa số tiền đó thì mày đừng hòng đem xác rời khỏi đây! Đừng trách tao!
Mâu thuẫn khởi nguồn từ những mặt đối lập luôn thống nhất, dựa dẫm vào nhau. Giải quyết một mâu thuẫn không thể dùng một thái độ cầu hoà mà là đấu tranh triệt tiêu mâu thuẫn đó. Người đang gây ra mâu thuẫn phải là người giải quyết việc này. Nhím xù đang rơi vào một sự rình rập nguy hiểm của kẻ tiểu nhân lật lọng...