Anh Hận Anh Yêu Em
Posted at 27/09/2015
691 Views
Trong một giảng đường của học viện ngoại giao, Phó Gia Hào đang trong tâm trạng hết sức bi thương, nằm bò trên bàn than vắn thở dài. Hình Khải ngồi ngay bàn phía sau anh ta, chăm chú nhìn miếng băng quấn quanh đầu anh ta, anh đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không. Mặc dù quan hệ của hai người không còn căng thẳng như thời gian đầu nữa, nhưng cũng không đủ để được gọi là bạn.
Tiếng chuông tan học vang lên, Hình Khải đi chen lên cạnh Phó Gia Hào, huých vào tay anh ta một cái, gượng gạo mở miệng: “Này, hôm qua thật ngại quá, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé.”
Phó Gia Hào không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên, anh ta ôm chặt lấy cánh tay Hình Khải than thở liên miên, động tác này khiến những bạn học khác chú ý, những ánh mắt như đang dò hỏi: hai người đàn ông mà ôm nhau thế kia là có nghĩa gì?
Hình Khải hít một hơi thật sâu, hất hất cánh tay Phó Gia Hào ra, Phó Gia Hào lại nhất định ôm chặt không rời.
“Này, chỉ một gậy mà khiến khuynh hướng giới tính của cậu thay đổi à?”
Mấy từ này đánh đúng vào chỗ đau của Phó Gia Hào, anh ta vòng tay lên ôm cổ Hình Khải…
Mặc dù chuyện Hình Dục đồng tính giống như tiếng sét giữa trời quang, nhưng anh ta đã hứa sẽ giữ bí mật rồi, có điều anh ta không sao chịu đựng nổi cú sốc này, anh ta bi thương ai oán vạn phần rên rỉ: “Khải!… Khải!…”
“Khải cái đầu cậu ấy, mau nói nhanh đi.” Hình Khải thoát khỏi sự bấu víu của anh ta, toàn thân nổi hết da gà,
“Hình Dục cô ấy!… Cô ấy cô ấy cô ấy!…. thật sự từ chối mình rồi.”
Hình Khải vừa nghe xong lập tức hai chân mày giãn ra, nói: “Ồ, đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!” Anh sớm đã biết Phó Gia Hào có “ý đồ xấu” với Hình Dục, nhưng Hình Dục chưa bao giờ cho anh ta một cơ hội nào. Chỉ nghe nói tới điểm này thôi, sự thù hận của Hình Khải giờ đã chuyển sang trạng thái cảm thông. Giờ lại thấy vẻ mặt ai oán đau buồn của Phó Gia Hào, tâm trạng của anh thật sự rất vui.
Phó Gia Hào cào cào mặt bàn, lo lắng hỏi: “Cậu không tò mò muốn biết tại sao cô ấy lại từ chối một người đàn ông ưu tú như mình à? Khi những cô bạn gái cùng tuổi đều đang chìm đắm trong tình yêu thì em gái cậu hễ nhìn thấy đàn ông là vác gậy đánh, cậu làm anh sao không quan tâm tới em gái một chút, hả?”
“Thật hài hước, cậu có chỗ nào ưu tú? Có ưu tú thì cũng đâu bằng được tôi?” Hình Khải khinh thường hừ lạnh một tiếng, cố gắng học hành là vì cái gì? Chính là vì muốn nhận được sự nể nang ngưỡng mộ của bạn bè người thân.
Phó Gia Hào lấy hơi: “Đúng! Điểm môn thể dục của mình có kém cậu một chút, nhưng cô ấy là em gái cậu, mình chỉ xếp sau cậu thôi đúng không?”
Đứng đầu lớp là Hình Khải, đứng thứ hai trong lớp là Phó Gia Hào. Khỏi phải nói, cả hai người đều rất có bản lĩnh trong việc “chế nhạo đối phương và tâng bốc bản thân”.
“Trời ơi, cái gì mà điểm thể dục kém một chút, thế gọi là kém một chút sao? Đàn ông không những cần có đầu óc mà còn phải có một cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, cậu chẳng qua chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm không có khả năng chiến đấu, chưa được vài chiêu đã bị Hình Dục hạ đo đất, chỉ biết ngồi vào góc tường ôm mặt khóc.” Hình Khải hí hửng trước sự đau khổ của kẻ khác.
Phó Gia Hào đưa tay lên sờ sờ băng quấn trên đầu, lại nhìn cánh tay rắn chắc của Hình Khải, lẽ nào Hình Dục chê anh ta không đủ mạnh mẽ nên mới bịa ra lý do hoang đường ấy?
“Khải, cậu đã bị cô ấy đánh bao giờ chưa? Hoặc bị cô ấy đánh thương chưa?”
“…Đương nhiên là chưa! Ngược lại thì có!” Hình Khải trả lời một cách yếu ớt, chuyện cũ không nên nhắc lại.
Trong lòng Phó Gia Hào lại nhen nhóm một tia hi vọng: “Hình Dục thích ăn gì?”
“Hả? Tôi ăn gì nó ăn nấy.”
“Thế cậu thích ăn gì?”
“Việc gì đến cậu!” Hình Khải giở mặt.
“Đừng thế, đều là bạn bè cả mà.”
“Ai là bạn cậu. Đừng có nhòm ngó Hình Dục nữa! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi nam nữ song quyền.” Hình Khải vỗ vào vết thương của Phó Gia Hào một cái, Phó Gia Hào gào lên thảm thiết, Hình Khải nhân cơ hội chuồn mất.
Tan học, Phó Gia Hào mặt dày đòi đi theo Hình Khải về nhà ăn cơm. Hình Khải vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận của một người đàn ông đã có gia đình, cảm giác hai vợ chồng cùng Hình Dục ngồi ăn cơm không khí có chút không tự nhiên, vì vậy anh ra vẻ đồng ý một cách miễn cưỡng, ít nhất thì Phó Gia Hào có thể làm không khí náo nhiệt hơn. Nhưng chỉ được phép dừng lại ở việc ăn cơm, nếu cậu ta có ý định trêu ghẹo Hình Dục, anh sẽ khiến cậu ta phải ôm hận mà về.
Khi họ về đến nhà.
Cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là: Hình Dục bận rộn đi ra đi vào, An Dao lại nhàn nhã như quý phi nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha xem ti vi ăn hoa quả.
“Ông xã về rồi đấy à. Anh Phó, chào anh.” An Dao bỏ chùm nho xuống, tươi cười đi ra cửa đón.
Hình Khải ừ một tiếng, cảm giác Hình Dục như một tiểu a hoàn bị bắt nạt ức hiếp, cảm giác ấy rất lạ, Hình Dục phục vụ hầu hạ anh là chuyện thường tình, nhưng để cô phục vụ một người khác không phải anh thì thật khó chấp nhận.
Anh đi tới cửa bếp, giọng trách cứ có vẻ không vui: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả, đặt cơm ăn thôi! Em rảnh rỗi đến thế sao?”
An Dao thấy thế không dám lên tiếng, bởi vì chính cô năn nỉ Hình Dục dậy mình nấu ăn, nhưng mùi dầu mỡ trong bếp nồng nặc quá, vì vậy giữa đường cô liền bỏ cuộc, Hình Dục chẳng nói gì, An Dao cũng biết Hình Dục sẽ không giận dỗi, bởi vì dù sao Hình Dục cũng làm việc nhà quen rồi.
Hình Dục im lặng không nói, tiếp tục đảo xào món bông cải xanh.
Hình Khải nghĩ tới trong nhà còn có khách, nên cố nén cơn giận xuống, khoanh tay trước ngực bước vào trong bếp, dùng đầu gối huých vào đùi cô: “Anh đang nói với em đấy, khói dầu mỡ không tốt cho da biết không hả?”
Hình Dục quay lại nhìn anh cười, nhưng do không để ý tới khoảng cách giữa họ, nên trong giây lát môi họ vô tình chạm nhẹ vào nhau.
“…”
“…”
Hình Dục vội giật mình né tránh, quên mất phía sau có chảo rau đang xào, theo quán tính Hình Khải vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng… nhưng, anh cũng quên mất phải giữ khoảng cách, lực kéo quá mạnh, trên tay cô đang cầm xẻng xào nóng rẫy.
“Á…”
Hình Khải ôm chặt lấy má ngồi thụp xuống. Hình Dục thét lên.
Hình Dục lấy ngay một chậu nước đá, ép hai vai Hình Khải xuống, để má anh chạm vào chậu nước.
Ngoài phòng khách hai người nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, cùng chạy tới, Hình Khải mặt úp xuống chậu nước, hai tay với với trên không trung như sắp ngạt thở tới nơi.
Phó Gia Hào vô thức cho cả năm ngón tay vào miệng kinh ngạc… cuồng ma giết người.
“Chị dâu, anh bị bỏng rồi, mau đi lấy dầu đi.” Hình Dục vừa ra sức ấn vào gáy Hình Khải vừa chỉ huy.
“Ừ…” An Dao vội vàng quay người đi tìm thuốc, nhưng rồi quay lại hai tay vẫn trống không. “Tiểu Dục, dầu để ở đâu?”
Hình Dục không biết phải giải thích thế nào, lao ra khỏi bếp, nhanh chóng cầm lọ dầu vào, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Hình Khải, dùng loại dầu có thứ mùi nhức mũi xoa xoa lên má Hình Khải.
Hình Khải thẫn thờ nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
…
Mặc dù được xử lý nhanh chóng và kịp thời, nhưng vẫn còn lưu lại trên má Hình Khải một vết sẹo màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Lúc ăn cơm, bốn người ngồi trước bàn ăn, mặc dù bị bỏng nhẹ ở má, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới khẩu vị.
Phì… “Xin lỗi.” Phó Gia Hào thấy Hình Khải bị “hủy hoại dung nhan”, thật sự không sao nhịn nổi cười.
“…” Hình Khải chầm chậm ngước mắt lên, trừng mắt với anh ta.
Hình Dục vẻ mặt ăn năn, không dám ngẩng đầu nhìn Hình Khải.
“Ông xã à, sao mặt anh lại chạm vào xẻng xào thế? Cũng may không bị bỏng phồng lên?” An Dao đau lòng thổi thổi vào mặt anh.
Phì… Lần này Phó Gia Hào còn chưa kịp lên tiếng xin lỗi, đã bị Hình Khải ấn xuống dưới nền quậy tưng một trận.
Mặc dù lần này Hình Khải quả thật nhìn rất thảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui một cách kỳ lạ. Tình huống này rất giống với tình huống năm mười bảy tuổi khi anh lén nhìn Hình Dục tắm. Khi ấy, vì muốn tận mắt nhìn thấy cơ thể nõn nà trần trụi của cô, anh đã làm hỏng khóa cửa phòng tắm và mai phục trong bóng tối chờ mấy tiếng đồng hồ, nhưng kết quả là, anh chỉ thưởng thức được một giây, đã bị Hình Dục đá trúng bộ hạ, cuối cùng, phải nằm an dưỡng trong nhà tắm đúng hai tiếng đồng hồ mới lấy lại sức mà lết được ra khỏi đó.
Một lần nhìn trộm bị đá, một lần miệng áp miệng bị bỏng, kết luận giống nhau, giống như bị điện giật.
Chương 27 – Kỷ niệm lễ đính hôn
Hình Khải và An Dao bình yên vô sự trải qua một thời gian sống cùng nhau.
Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm ngày đính hôn của họ, sáng sớm An Dao đã đặt xong bánh ga tô đợi Hình Khải về cùng chúc mừng. Cả đêm qua Hình Khải không về, hôm nay Học viện Ngoại giao tổ chức buổi giao lưu giữa sinh viên các nước, Hình Khải là một trong những người phát ngôn của trường, nên anh phải ở lại cùng với các bạn sinh viên nước ngoài.
Trước khi ra khỏi nhà Hình Dục thấy An Dao đang ngồi trên ghế sô pha sửa móng tay, tiện thể hỏi luôn xem An Dao có muốn cùng đi học không, An Dao chỉ cười lắc đầu. Từ sau khi vào năm thứ tư, chương trình học bắt đầu nặng, dù là nghỉ hè cũng vẫn rất bận. Một năm nay, Hình Khải thường xuyên ra ngoài tham gia các hoạt động, tham gia giảng dạy, nghiên cứu, tham gia hoạt động tình nguyện, hiếm lắm mới về nhà một lần.
“Không đi đâu, chị chắc chắn có thể tốt nghiệp.” An Dao tràn đầy tự tin. Thứ nhất, bố cô là hiệu phó trường đó. Thứ hai, cô đã quyết định sẽ ở nhà làm vợ làm mẹ, không cần phải đi chăm sóc bệnh nhân nữa.
Hình Dục ừ một tiếng, ngồi ở cửa thay giày, An Dao thổi thổi đầu ngón tay, chậm rãi hỏi: “Tiểu Dục, chị thật sự không hiểu em, bố chồng mình giữ chức cao như vậy, chỉ một câu nói thôi là có thể sắp xếp cho em vào làm ở bệnh viện tốt nhất, em có cần phải học hành vất vả thế không?”
“Bản thân em là đứa hay suy nghĩ, không dám đặt tương lai vào tay người khác, tự mình làm chủ sẽ an tâm hơn.”
Câu nói của Hình Dục như một mũi tên bắn trúng hai đích.
“Ừ, chị thấy em chỉ tự thích tìm phiền phức thôi… buổi tối về sớm nhé, hôm nay là kỉ niệm một năm ngày kết hôn của anh chị.”
“Em nhớ rồi, hẹn tối gặp lại.”
Cho tới tận giờ cơm trưa Hình Dục vẫn rất bận, liên tục cùng giáo viên hướng dẫn tham gia các tiết thực hành, cho tới tận chiều mới rảnh một chút, lúc đó liền nhận được điện thoại của An Dao.
Tới giờ Hình Khải cũng chưa về, trời đã bắt đầu tối, An Dao đang lo lắng, nhưng hiềm nỗi cô đang làm tóc nên mới nhờ Hình Dục tới trường tìm người.
Hình Dục vốn không định tham dự vào lễ kỉ niệm một năm ngày kết hôn của họ, lúc này đành phải thu dọn đồ đạc đi tới Học viện Ngoại giao.
Trước cổng trường giăng đèn kết hoa, hai hàng lính đứng nghiêm chờ đón khách, rõ ràng nhà trường đang có hoạt động gì đó.
Hình Dục nhân lúc hỗn loạn lỉnh vào bên trong, cô hỏi thăm nơi mà các học giả sẽ tiến hành giao lưu. Cô rón rén đi lên trên tầng, đi theo những tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi để tìm Hình Khải.
Cùng thời gian đấy, Hình Khải đang đứng trên bục diễn thuyết giới thiệu về quy mô của trường với khách, có thể anh không phải là người có khả năng nói tiếng Anh lưu loát nhất, nhưng lại là người có phong thái ổn định khi đứng trên bục để thuyết trình.
Gặp phải tình huống thế này, anh mới nhận ra tố chất tâm lý của mình vượt trội rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, vì vậy ba năm học trong trường quân sự không phải là uổng công.
Hình Dục lén ngồi vào hàng ghế cuối cùng, còn Hình Khải nhanh chóng nhận ngay ra cô trong đám đông, bất giác chững lại nửa giây.
Phó Gia Hào cùng nhìn thấy Hình Dục, mĩ nữ quá bộ đến thăm bao giờ cũng thu hút hơn các giảng viên lão thành, anh ta đứng trên bục diễn thuyết khẽ nhướng mày.
Phó Gia Hào lại tiếp tục theo đuổi Hình Dục thêm một năm nữa, nhưng cuối cùng anh ta đành chọn cách từ bỏ, bởi vì một lý do nào đó, mặc dù rất không đạo đức, nhưng anh ta đã không thể kiên nhẫn được nên đã bị sự tò mò sai khiến, xem trộm nhật ký của Hình Dục.
Ngoài nội dung trong đó ra, Phó Gia Hào còn cảm thấy rất kinh ngạc với một việc khác nữa, nét chữ của Hình Dục rất gọn gàng và mềm mại, nhưng nhật ký lại viết rất rối loạn, mỗi một câu lại cách nhau tới hai ba dòng, chỉ mười mấy từ mà chiếm trọn cả trang giấy. Anh ta có cảm giác như Hình Dục nhắm mắt mỗi khi viết, hoặc viết trong tình trạng thiếu ánh sáng nghiêm trọng.
Song, nhật ký thì chưa viết xong còn cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp tục. Phó Gia Hào đọc được phần nội dung khiến anh ta phải quyết định từ bỏ ý định với cô, chứ anh ta hoàn toàn không hiểu nổi ý đồ của Hình Dục.
…
Chịu đựng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Hình Khải cũng đợi được tới giờ nghỉ giải lao.
Anh lướt tới bên cạnh Hình Dục nhanh như một làn khói, Hình Dục đưa cho anh chai nước suối đã được chuẩn bị sẵn: “Mắt đỏ ngầu thế kia, tối qua anh không ngủ à?”
“Ngủ gì mà ngủ, phải đọc đi đọc lại, diễn tập cho bài diễn thuyết hôm nay. Mà chẳng báo trước cho anh biết gì cả, còn coi đầu anh như là cái ổ cứng lưu trữ số liệu nữa.” Hình Khải bóp bóp hai bên thái dương, cố gắng lấy lại tinh thần, rồi nói tiếp: “Sao em lại vào được đây?”
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một túi quả dâu đã được rửa sạch, nhón lấy một quả từ trong túi ni lông ra đút cho Hình Khải: “Trong quả dâu chứa hàm lượng vitamin C rất cao, khiến tinh thần sảng khoái. Sữa chua cũng phải uống nữa.”
Hình Khải há to miệng mút chụt một cái quả dâu chui tọt vào miệng, rồi lại uống một hớp sữa chua, Hình Dục lúc nào cũng tìm hiểu hàm lượng dinh dưỡng trong thực phẩm, thực ra dù cô cho anh ăn gì anh cũng sẽ không từ chối.
“Hình Khải, bạn gái cậu xinh quá.” Một anh bạn lập tức xán lại gần. Ngoài Phó Gia Hào, không ai biết Hình Khải đã kết hôn.
“Tôi là…” Hình Dục lắc đầu, đang định giải thích, Hình Khải vội tiếp lời, nói vừa như muốn đuổi người vừa không kiên nhẫn: “Đúng đấy, ngưỡng mộ không, đừng làm phiền bọn tôi nói chuyện yêu đương.”
Anh bạn kia không ngờ mình nói vu vơ mà lại đúng, nên đành buồn thỉu rút lui.
Hình Dục nhìn anh bằng ánh mắt oán trách: “Đừng đùa linh tinh, em trốn vào được thì chị dâu cũng vào được. Anh xong việc ở đây chưa?”
Hình Khải vươn vai, hai tay sải rộng đặt trên thành ghế, mệt mỏi nói: “Sao trí nhớ của con gái bọn em lại tốt đến thế? Còn thấy ngày lễ ngày tết của Trung Quốc chưa đủ nhiều hay sao, Lễ tình nhân, cá tháng tư, Noel gì gì đó cũng phải chúc mừng, giờ còn thêm cả kỉ niệm hai tuần quen nhau, kỉ niệm nhân nửa năm ngày kết hôn, kỉ niệm một năm kết hôn...