Teya Salat

Ai hiểu được lòng em

Posted at 27/09/2015

367 Views

. sao em biết?" Ngô Thúc Nguyên hãi hùng.

Thân thể cô run lên. Mạc Tu Lăng ôm lấy cô, quay sang quát Ngô Thúc Nguyên: "Cậu nói đủ chưa?"

Mạc Tu Lăng rất hiếm khi phát giận, anh lúc nào cũng vẻ mặt tao nhã, nhưng lúc này, chỉ một câu nói, mọi người đều nhận ra anh thực sự nổi giận.

Giang Nhân Ly gắt gao nắm chặt tay, huyết quản nổi lên trông thấy rõ.

Anh ôm lấy cô: "Chúng ta về nhà."

Không ai ngăn cản bọn họ, tất cả dường như xảy ra rất khó tin.

Anh không dám buông tay, anh sợ buông lỏng một chút cô sẽ ngã khuỵu xuống đất. Hiện tại cả người cô đều mềm nhũn. Anh không sợ, chỉ rất lo lắng cho cô. Anh đã sớm có dự cảm bất thường, hóa ra là chuyện này bị bại lộ. Cũng tốt, trên thế giới này không có gì là bí mật mãi được.

Anh lo lắng cho cô, sắc mặt của cô thực sự không tốt.

Doc đường anh lái xe với tốc độ nhanh nhất về nhà, không biết có bị bắn tốc độ không, nhưng anh không quan tâm.

Vừa đến nhà, anh lập tức ôm cô xuống xe, thân thể cô rất lạnh.

Anh kéo chăn đắp lên người cô. Môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì, anh chờ cô. Nhưng cô vẫn không lên tiếng. Cô nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, tâm tình dường như rất bất ổn.

Anh yên vị ngồi trên giường, chờ cô tĩnh tâm lại.

Hồi lâu, cô vươn tay kéo tay anh: "Hôm đó anh bị bọn họ chuốc rượu say đúng không?"

Anh nhắm mắt: "Không phải, anh rất tỉnh táo."



Chương 78 - Ấm ức



Cô buông tay anh.

Tay anh di chuyển, nhưng không dám động cô.

Thực ra, nếu đêm đó người trên giường không phải cô, anh nhất định sẽ không ra tay.

Năm đó anh ở Mỹ, trước ngày sinh nhật, anh bị Hoàng Tư Liên gọi về. Đã rất lâu bọn họ không mừng sinh nhật anh. Ở nước ngoài nhiều năm anh đã sớm tự lập, quen với việc không có người thân bên cạnh, nhưng anh vẫn không muốn phật ý Hoàng Tư Liên.

Đến tối anh bị Lý Khánh Anh lôi ra ngoài. Nhiều năm không gặp mặt, anh biết rõ hai chữ từ chối rất khó nói ra.

Bọn họ vậy mà lại nghĩ ra cái chuyện kỳ quái này. Anh bị bọn họ đẩy vào khách sạn. Anh có uống rượu, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Anh vừa vào trong phòng đã nghĩ cách nói thế nào để cô gái kia tự bỏ đi. Nhưng anh giật mình, người con gái nằm trên giường, giống như là đang ngủ.

Anh tới gần, đột nhiên cảm thấy khó tin.

Anh không bao giờ tưởng tượng được cô và anh lại gặp nhau bằng cách này.

Sắc mặt cô ửng đỏ, khóe miệng mấp máy, có vẻ rất khó chịu.

Anh đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, nóng đến mức dọa người. Anh suy nghĩ một hồi, chắc chắn cô bị *** hại.

Anh vốn đi ra ngoài nhưng đi được vài bước liền dừng lại. Anh nghĩ, nếu như không phải anh, thì nhất định sẽ có người khác. Anh dừng bước.

Anh thừa nhận, anh thực sự muốn thấy cô. Từ sau khi xuất ngoại, đây là lần đầu tiên anh thấy cô. Anh không hỏi thăm về cô, cũng không muốn hỏi. Nhiều khi anh nghĩ cứ như vậy đi, anh cho rằng nếu chưa từng gặp cô, sẽ không có suy nghĩ thời niên thiếu này. Coi tất cả đều là giấc mộng.

Giây phút ấy, anh thừa nhận anh không phải quân tử, anh trở về.

Chính lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy có thể đây là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau. Có thể cô sẽ chẳng là ai của anh, anh cũng vậy. Chí ít, có thể chiếm đoạt được cô một lần cũng tốt. Huống chi, tình huống lúc này...

Anh có chút căng thẳng, nhưng không thể khống chế được nữa. Anh thậm chí còn kiên nhẫn tháo hết hạt đính tai của cô xuống, từng viên, từng viên. Vẫn là năm lỗ tai, không hề thay đổi. Cô dường như cảm thấy bất an, đưa tay lên kéo tay anh.

Không biết tâm tư mình thế nào, anh tắt đèn.

Anh xé rách quần áo cô, cô cũng không thể phản kháng, có thể là thuốc đã phát huy tác dụng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tai cô, đó là mùi vị của cô. Vị giác của anh nhớ kỹ mùi vị thuộc về cô. Khiến anh biết rõ, người khác không phải cô, anh cũng sẽ không làm vậy với ai khác.

Anh cảm giác được cô đau, mí mắt cô khẽ động, trên mặt cô không ít mồ hôi.

Cứ như vậy, anh mê loạn, nhưng nhất thời, anh bỗng hối hận.

Hôm sau, anh chạy trốn. Nói cách khác, anh thực sự không biết mình dùng thân phận nào để đối mặt với cô. Anh có lẽ quá mức bỉ ổi, ngay cả anh cũng coi thường bản thân mình.

Nhưng, anh không hối hận.

Anh từng nghe qua cô và Tả Dật Phi đang hẹn họ, bọn họ tình cảm rất tốt.

Anh tuyệt vọng, tìm vài người bạn gái. Cũng không phải là vì giải sầu hay tìm người thay thế. Anh không phải người như vậy. Anh thực sự muốn tìm một người phù hợp với mình, thế nào cũng không muốn vì một người mà phá hủy cuộc sống của mình.

Nhưng có lẽ bọn họ đều không thể giúp anh bình tâm.

Vì vậy, anh về nước.

Lúc nghe đám bạn nói chuyện cô đi phá thai. Không hiểu vì sao, anh lại khẳng định chắc chắn là con của mình. Anh nhớ kỹ tất cả mọi thứ của cô. Anh đau lòng, buồn khổ.

Nhưng cuối cùng cha mẹ anh bắt ép anh lấy cô.

Thật là buồn cười. Cô đã có người cô yêu, giữa cô và anh cũng không có bất kỳ ràng buộc nào. Anh nghĩ, chi bằng để cô đi, cho cô được tự do. Cho nên anh giúp cô bỏ trốn khỏi Giang gia. Bởi vì anh biết bản thân không có tư cách giữ cô lại.

Nhưng cô lại trở về.

Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của anh, nếu như cô trốn không thoát, vậy thì anh sẽ giữ cô, và sẽ không bao giờ tình nguyện để cô đi lần nữa.

♥.•°*"˜˜"*°•.♥

Giang Nhân Ly nằm trên giường khóc nấc lên, cô khóc mất cả tiếng. Cô không thường hay khóc, cho dù có khóc cũng sẽ không thành tiếng. Anh bối rối. Cô muốn làm thế nào, anh đều tùy cô.

Cô cứ như vậy nhìn anh, nhìn đến nỗi anh lạnh sống lưng.

"Anh không muốn biết Giang Nhân Đình lúc đó ở bệnh viện nói gì với em sao?"

Anh lắc đầu: "Không muốn."

Trên mặt cô đột nhiên xuất hiện một tia ai oán: "Đúng vậy, anh chỉ thấy là em tát cô ta một cái."

Biết cô hiểu lầm, anh ôm lấy cô, lấy tay lau nước mắt cho cô: "Anh chỉ không muốn em phải nhớ lại những chuyện khiến em khó chịu."

Thân thể cô mạnh mẽ run lên...