Ai hiểu được lòng em
Posted at 27/09/2015
529 Views
Mua hè sẽ có rất nhiều người ra đây ngồi hóng gió nhưng mùa đông thì hầu như không có ai. Mạc Tu Lăng và Mạc Tạ Chân đang ngồi trên cỏ nói chuyện.
Giang Nhân Ly đi đến.
Mạc Tu Lăng cầm trong tay một cây cỏ: "Chị, đã qua nhiều năm rồi sao vẫn giữ trong lòng?"
"Em không phải chị cho nên không hiểu được đâu." Mạc Tạ Chân trong mắt tràn ngập cố chấp. Cô có thể trở thành bạn tốt của Giang Nhân Mạn không chỉ vì bọn họ học cùng lớp mà lý do chính là vì bọn họ cùng chí hướng, đều muốn dựa vào đôi tay mình mà làm nên sự nghiệp, chứng minh năng lực của mình. Bọn họ thích đứng trên đỉnh kim tự tháp bao quát tất cả mọi người.
Mạc Tạ Chân may mắn, nhưng cũng rất đáng thương.
Cô sinh ra ở Mạc gia, nhưng thứ cô mong muốn cũng bị số mệnh đoạt đi. Sai lầm duy nhất của cô chính là cô là con gái, cho nên cô đã được định sẵn sẽ không được thừa hưởng gia sản nhà họ Mạc, không thể có được cái thứ mà cô cho rằng vón là của mình. Cô thậm chí còn ước ao được như Giang Nhân Mạn, bởi vì Giang Thánh Minh không có kiêng kỵ gì mà giao lại sản nghiệp cho con gái. Dù thời đại này là nam nữ bình đẳng, nhưng ở đâu có bình đẳng đây?
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Có ích gì đâu, chỉ làm mình khó chịu thêm mà thôi."
"Vậy còn em? Không phải em cũng đang tự làm mình khó chịu ư?"
Mạc Tu Lăng im lặng nửa ngày: "Có lẽ, em chỉ muốn biết bọn họ đã từng sống tốt hay chưa, những cái khác không suy nghĩ nhiều."
Giang Nhân Ly đứng một hồi, lúc này mới cảm thấy mình giống như đang nghe trộm. cô tự nhiên đi đến: "Nói chuyện gì bí mật mà phải đi xa như vậy?"
Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô: "Sao em ra đây?"
Mạc Tạ Chân cũng đứng lên: "Có gió lạnh rồi đấy, chúng ta trở về đi!"
Giang Nhân Ly mơ hồ đoán được một ít, có thể đây mới là nguyên nhân khiến Mạc Tạ Chân cho tới nay không muốn về nhà, cũng không muốn nhìn thấy vợ chồng Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân không cam lòng cho nên mới có oán hận giấu trong lòng không thể tiêu tan.
Mạc Tu Lăng chắc chắn giấu nhiều chuyện không nói ra, Giang Nhân Ly tin chắc như vậy, nhưng anh không hề hé miệng nói ra.
Hoàng Hi Linh an phận hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ quấn quít lấy Mạc Tu Lăng, nhưng không hề quá trớn.
Lúc Mạc Chí Hạo trở về nhà, Mạc Tạ Chân liền ra về. Mạc Tu Lăng cũng đưa Giang Nhân Ly về Uông gia, Hoàng Hi Linh cảm thấy mình ở lại chơi cũng không tiện cho nên nói muốn ra ngoài du lịch.
Lúc Hoàng Hi Linh đi còn thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Tư Đình nhưng cũng không nói gì thêm. Mãi đến khi Mạc Tu Lăng tiện đường tiễn cô ra sân bay, cô mới nói muốn anh đưa vào trong sảnh. Giang Nhân Ly ngồi lại trong xe.
Mạc Tu Lăng cầm giúp Hoàng Hi Linh hành lý. Vẻ mặt cô sầu não: "Anh sẽ nhớ em chứ?"
Mạc Tu Lăng cười: "Đương nhiên, em là em gái anh mà."
Hoàng Hi Linh cũng thản nhiên cười: "Mấy ngày nay em vẫn muốn nói với anh một câu nhưng chưa có cơ hội."
"Chuyện gì?" Anh nheo mắt.
Hoàng Hi Linh cầm lấy hành lý, lúc ra đến chỗ soát vé, cô mới xoay người lớn giọng nói: "Anh, em muốn nói là, anh rất tinh mắt."
Mạc Tu Lăng cười cười, vẫy tay với Hi Linh.
Chương 67 - Nếu như đây là người thân
Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng đến Uông gia. Uông Túc Lỗi luôn thấy quý trọng Mạc Tu Lăng cho nên ông tỏ ra rất khách khí. Nhưng Uông Trạch Quân lại không như vậy, lúc nào cũng đối đầu với Mạc Tu Lăng. Uông Trạch Vũ thì hiển nhiên là trái ngược với anh trai mình, anh nói chuyện với Mạc Tu Lăng rất vui vẻ.
Mạc Tu Lăng và Uông Trạch Vũ có vẻ rất hợp ý nhau, số lần nói chuyện với nhau rất nhiều.
Giang Nhân Ly thấy vậy cũng không phát biểu gì, cô quá hiểu hai người anh họ của mình.
Lần này trở về nhà Mạc Tu Lăng sẽ bận rộn nhiều việc.
"Em và Cố tổng trò chuyện với nhau thật vui, không biết có gì hay?"
Giang Nhân Ly giả vờ không biết: "Chu đáo, tịch mịch."
Mạc Tu Lăng nhíu mày: "Anh ta không giống kiểu người đó."
Cô hiểu, ý anh là muốn nói Cố Diễn Trạch sẽ không có khả năng đảm đương được như vậy. Nhưng ai biết được, chỉ cần người kia xuất hiện trong cuộc đời anh ta, tất cả tiền tài địa vì đều sẽ không quan trọng nữa.
"Không nên tỏ ra như vậy a!" Giang Nhân Ly tùy ý ngồi xuống: "Thế giới này có rất nhiều người có khả năng ngụy trang rất giỏi. Có thể trước mặt anh tỏ ra ngây thơ, thiện lương nhưng thực ra lại đang tính toán nhiều chuyện."
Mạc Tu Lăng nhìn cô vài lần: "Mọi việc đều có nhân quả. Để đạt được mục đích của mình, ngụy trang cùng lắm cũng chỉ là một loại bảo hộ. Giống như vĩnh viễn sống dưới bóng ma của người khác, không cam lòng, cho nên mới muốn đạt được nhiều hơn. Nhưng em có nghĩ tới hay không? Nếu như không có sự xuất hiện của người nào đó, thì tất cả những cái ngụy trang kia thực ra hoàn toàn là tính cách thật sự của cô ấy? Bởi vì từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn thiện lương và ngây thơ như vậy."
Giang Nhân Ly cắn răng: "Đấy chẳng qua là đã phạm sai lầm rồi còn muốn ngụy biện. Là do người khác bức sao?"
"Chuyện này không có bất luận cái gì đáng để nghiên cứu." Mạc Tu Lăng trực tiếp gạt đi: "Vì sao em mãi cho mình là đúng như vậy?"
Giang Nhân Ly không trả lời.
♥ ♥
Mạc Tu Lăng vô cùng bận rộn, dự án Bắc Thần bắt đầu vào giai đoạn thực hiện. Mỗi việc anh đều đích thân làm, không để xảy ra bất luận chuyện gì sơ suất.
Trong khoảng thời gian này đều là Chương Tâm Dật chủ trì đại cục, Mạc Tu Lăng sau khi đi làm lại liền cho cô nghỉ ba ngày, trong lúc này mà được nghỉ ba ngày, thật đúng là hoàng kim nhất trong thời kì hoàng kim.
Mạc Tu Lăng lái xe, vừa rồi còn ở công trường khảo sát mà hiện tại đã đang trên đường về công ty.
Bất ngờ có điện thoại, không như mọi khi không nói chuyện điện thoại trên xe, lần này anh vừa nhìn số điện thoại liền lập tức nhận: "Được, tôi biết rồi, đến ngay."
Diệp Tư Đình thấy anh quay sang nhìn mình có vẻ anh có việc gấp, cô ta chậm rãi nói: "Mạc tổng nếu có việc gấp, chúng ta có thể đi trước rồi quay về công ty."
Mạc Tu Lăng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Diệp Tư Đình lần đầu tiên thấy Mạc Tu Lăng hoảng loạn như vậy. Anh vừa dừng xe đã lập tức xuống gặp một người nào đó. Người kia giao cho anh một tập tài liệu.
Từ ánh mắt của Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Đình biết mấy thứ này rất quan trọng.
Mạc Tu Lăng lái xe trở về công ty nhưng đi được một đoạn anh đột nhiên dừng xe lại: "Tôi bây giờ có việc gấp, cô về công ty trước đi."
"Không cần, tôi cũng không bận." Giang Nhân Đình trả lời.
Mạc Tu Lăng không nói thêm, lập tức quay đầu xe.
Giang Nhân Đình ngay từ đầu đã cảm thấy hiếu kỳ, hiện tại cô ta hoàn toàn nghi hoặc. Đường đến tòa nhà này rất gồ ghề, xe lắc lư suốt. Giang Nhân Đình không hiểu anh muốn đi đâu làm gì.
Chỗ này rất xa trung tâm thành phố, thậm chí đã qua cả vùng ngoại ô.
Rốt cục, anh cũng dừng xe.
Anh nhìn lên tòa nhà Hồng Kỳ. Nơi này vốn là trường học nhưng không có lấy một học sinh. Bọn họ có thăm dò qua, năm đó trường học muốn tu sửa, cho nên gửi học sinh sang các trường phụ cận. Đến lúc xong xuôi thì lại không có học sinh nào quay lại. Vì vậy sau đó nơi này được đem ra bán, trở thành viện dưỡng lão.
Mạc Tu Lăng sắc mặt rất lạ. Anh nhìn tòa nhà này dáng vẻ đăm chiêu. Anh đi vài bước. Trước khi chỗ này được tu sửa, tường bao xung quanh có chút cũ nát, màu sắc qua nhiều năm mưa gió đã đổi màu. Sân thể thao sơ sài rất nhiều cát, dường như ở chỗ này có thể thấy được hình ảnh bọn trẻ chơi đùa.
Còn có mấy phòng học chưa được dỡ xuống, ngói rất cũ, đầy rêu xanh. Phòng học rất rách nát, dường như chỉ cần một trận gió là không thể trụ vững được.
Giang Nhân Đình nhìn Mạc Tu Lăng, cô ta chưa bao giờ thấy anh như vậy. Trên mặt anh rõ ràng rất bình nhưng bước chân lại run rẩy. Cô ta rốt cục nhìn không được, tiến lên, kéo tay anh: "Anh làm sao vậy?"
Mạc Tu Lăng tựa hồ không có cảm giác, qua hồi lâu mới phát hiện sự tồn tại của Diệp Tư Đình, anh kéo tay cô ta ra: "Theo tôi lên trên kia xem được không?"
Mạc Tu Lăng tựa hồ không có cảm giác, qua hồi lâu mới phát hiện sự tồn tại của Diệp Tư Đình, anh kéo tay cô ta ra: "Theo tôi lên trên kia xem được không?"
Giọng nói của anh có chút thỉnh cầu.
"Được." Giang Nhân Đình trả lời.
Bọn họ cùng nhau đi vào trong trường học, lúc này mới phát hiện, trên sân thể thao có một đám trẻ con đang chơi đùa. Một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi trông chừng bọn chúng: "Đừng chạy loạn, cẩn thận cát trơn."
Mạc Tu Lăng vẫn nhìn bọn họ, giống như đang chứng kiến một chuyện thú vị.
Giang Nhân Đình không hiểu rốt cuộc Mạc Tu Lăng làm sao, chỉ kéo anh ngồi xuống. Bậc thềm rất bẩn, nhưng bọn bọn họ không hề chú ý.
Mạc Tu Lăng nhìn một hồi lâu, thấy một người khoảng chừng bốn mươi tuổi đi đến đám trẻ kia. Một đứa bé trai lập tức chạy ra: "Mẹ!"
Bà ta bế đứa trẻ lên vuốt ve, mỉm cười nhìn một bé gái. Một tay bế con trai, một tay dắt con gái rời đi. Bọn họ ăn mặc đơn giản, thậm chí trên quần áo bà mẹ còn có mấy mảnh vá, nhưng hai đứa trẻ thì tuyệt nhiên quần áo rất lành lặn.
Mạc Tu Lăng nhìn nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ kia thì tim anh đột nhiên nhói đau. Anh hỏi Diệp Tư Đình: "Cô thấy bọn họ hạnh phúc không?"
Giang Nhân Đình vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua anh: "Có lẽ vậy!" Không có đầy đủ vật chất, nhưng tinh thần vô cùng thỏa mãn.
"Nếu như bọn họ là người thân của cô, cô sẽ làm gì?"
Giang Nhân Đình cười: "Mạc tổng lại đùa em rồi? Em là cô nhi, từ nhỏ đã không có tình thân. Nếu như tôi có thể có người thân, tôi nhất định sẽ nhận họ, sau đó sống vui vẻ cùng nhau."
"Cô không ghét bỏ bọn họ sao?" Mạc Tu Lăng đăm chiêu...