Ai hiểu được lòng em
Posted at 27/09/2015
524 Views
Giang Nhân Ly nhíu mày: "Trẻ con mà anh cũng lừa."
Anh đưa đèn lồng vào trong tay cô: "Ai nói anh lừa?"
"Vậy anh nói với nó thế nào?"
"Anh bảo chị gái xinh đẹp kia tức giận vì anh không mua cho chị ấy đèn lồng."
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn xưng anh chứ?" Cô cười nhạt, có điều vẫn cảm thấy thích thú.
"Vẫn chưa già mà?"
"Già rồi."
Cô cầm đèn lồng cười, ánh đèn chiếu lên mặt cô. Khuôn mặt đẹp nhu hòa khiến anh rung động. Anh che giấu suy nghĩ trong lòng, rồi mới nhìn cô.
Bọn họ đi được rất xa rồi, dọc đường đi gặp rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, cũng có những người già đang nói chuyện phiếm. Trên bầu trời pháo hoa không ngừng được bắn lên, báo hiệu một đêm tuyệt đẹp.
Mạc Tu Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi cô: "Bây giờ em còn như trước không thích trẻ con không?"
Cô không suy nghĩ mà trả lời: "Có thể vẫn không thích." Cô vẫn là người phân định rạch ròi thích và không thích.
Anh không nói nữa, chỉ nhìn cô.
***
Cô không ngờ hôm nay mình lại không may như vậy. Thật cô không nghĩ lúc lên đường về nhà cảm thấy khó chịu trong người là vì chuyện này. Cô rõ ràng nhớ kỹ từ lần trước đến giờ chưa đủ một tháng vậy mà hôm nay đã trở tay không kịp. Thực sự là mất mặt a!
"Làm sao bây giờ?" Sắc mặt cô rất xấu.
"Hay là đi tìm mẹ đi."
Cô ném cái gối: "Em không đi, thật xấu hổ!"
Mạc Tu Lăng né người: "Vậy em cố chịu đựng."
Cô lật qua lật lại ngủ không được, bụng rất đau. Năm nay thật là xui xẻo. Ai so với cô cũng đều may hơn! Mạc Tu Lăng ôm lấy cô, xoa bụng cô: "Đừng lộn xộn."
"Em khó chịu."
"Chịu đựng đi."
"Không muốn chịu đựng."
"Vậy em muốn làm gì?"
Cô thẳng người, cắn một ngụm lên vai anh: "Muốn anh cũng đau đến khó chịu."
Mạc Tu Lăng thở gấp: "Thật đúng là chỉ có phụ nữ và trẻ con đều khó nuôi như nhau."
"Có người để nuôi là tốt rồi, còn kêu ca gì nữa." Cô nguôi giận không ít, "Anh hiện tại không biết phụ nữ có bao nhiêu quý giá. Không nhà, không xe, ai muốn nguyện ý ở cùng chứ? Anh nói xem, anh có thể trèo cao mà lấy em, không phải là phúc ba đời sao?"
"Ba đời trước hẳn là anh đã làm nhiều chuyện thất đức cho nên mới bị em bám theo."
Cô vươn tay ra muốn đánh vào chỗ anh vừa bị cắn, nhưng lần này anh nhanh tay hơn đã tóm được: "Không biết an phận."
"Là ai đã nói, bản cô nương đây vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, rất thích em chứ?"
"Đúng vậy, ngay cả kì sinh lý cũng đến sớm hơn thường lệ để nịnh bợ em rồi."
Cô tức giận muốn đánh anh. Anh cầm lấy tay cô: "Còn ầm ĩ như vậy, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng."
"Hừ."
♥ ♥
Hôm sau, Mạc Tu Lăng được cô tín nhiệm giao cho trọng trách đi siêu thị.
Cô trốn ở trong chăn, mùng một năm mới không muốn ra ngoài, bình thường cô cũng lười đi.
Hoàng Tư Liên đang làm sủi cảo. Bà làm rất nhiều sủi cảo nhưng rất ít nhân thịt, vì Giang Nhân Ly không thích ăn thịt. Vừa nhìn thấy Mạc Tu Lăng chuẩn bị ra ngoài, bà liền gọi lại: "Sáng sớm đã đi đâu vậy?"
"Con ra ngoài một chút."
"Đi một chút cần mấy giờ?"
Không ngờ các cửa hàng gần nhà đều không mở cửa. Anh ra ngoài một lát mà có thể trở về lúc này đã là tốt lắm rồi.
"Mẹ, nước sôi kìa, bỏ sủi cảo vào."
Hoàng Tư Liên hồi phục tinh thần lại, thả sủi cảo vào nồi, lúc quay đầu lại Mạc Tu Lăng đã biến mất dạng.
Chương 65 - Bị cảm
Ngày mồng hai Tết náo nhiệt hơn rất nhiều. Mạc Chí Hạo và Giang Thánh Minh cũng đến nhà chơi mạt chược. Giang Nhân Ly không thích chơi cái này liền ngồi xem TV. Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên xuất quân, Bạch Thanh Hà và Giang Thánh Minh cũng tiếp chiêu, Diệp Tư Đình ngồi một bên hỗ trợ.
Bốn vị chơi rất hào hứng, Hoàng Tư Liên còn vui đến nỗi không muốn đi nấu cơm. Vì vậy trọng trách này rơi lên vai Diệp Tư Đình.
Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên cũng biết là Bạch Thanh Hà nhớ Đình, đối với Diệp Tư Đình như người nhà, cho nên bọn họ không phản đối.
Diệp Tư Đình nấu ăn rất ngon, mọi người đều khen ngợi.
Giang Nhân Ly không nói gì. Cô cảm thấy một hai câu khen của mình cũng chả đáng giá.
Có điều bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến. Vừa bước vào nhà cô ta quan sát đầu tiên là Giang Nhân Ly.Giang Nhân Ly cảm thấy rất khó hiểu, cô gái này chỉ nhìn qua trông rất trẻ con.
"Chị chính là vợ của anh họ em?" Đối phương hiển nhiên có chút cả ** lấp miệng em.
"Sao lại ăn nói vô lễ với chị dâu cháu như vậy hả?" Hoàng Tư Liên lời nói tuy rằng là trách móc nhưng giọng điệu nghe ra không thấy có chút trách móc nào.
"Dì, cháu nhớ dì muốn chết." Nói xong, cô ta chạy lại ôm Hoàng Tư Liên một cái.
Mạc Tu Lăng giới thiệu, đó là em họ của anh, con gái của anh trai Hoàng Tư Liên. Tên cô ta là Hoàng Hi Linh, năm nay mười chín tuổi.
Hoàng Hi Linh tới hiển nhiên ở đây vui vẻ hơn rất nhiều, căn bản là cô ta là một đứa trẻ náo nhiệt, tính cách tương đối hướng ngoại, cho nên mọi người có vẻ rất thích.
Hoàng Hi Linh đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, nhưng riêng với Giang Nhân Ly thì cô ta có vẻ không thích.
Giang Nhân Ly đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa quấy rối. Cô quay sang nhìn Mạc Tu Lăng, anh đứng dậy ra mở cửa. Hoàng Hi Linh giống như đang khiêu khích, chạy vọt vào trong phòng: "Anh họ, anh xem xem em nên đi đâu du lịch? Em mới về nước, nhất định phải đi khắp nơi chơi cho đã mới được."
Mạc Tu Lăng day trán, lấy tinh thần nhìn vào tấm bản đồ trong tay cô em họ. Cô muốn anh nói đi đường xá thế nào, phong cảnh mỗi nơi có gì thú vị.
Nói một hồi, thực sự đã rất lâu.
Giang Nhân Ly lấy chân khẽ đá Mạc Tu Lăng, toàn bộ người cô đều ở trong chăn cho nên Hoàng Hi Linh không nhìn thấy.
Giang Nhân Ly duỗi người, mở mắt: "Hi Linh cũng ở đây à?"
"Quấy rối giấc ngủ của chị dâu rồi?" Lời nói là như vậy, nhưng rõ ràng trên mặt không hề tỏ ra thẹn thùng.
"Có gì quan trọng đến mức đang đêm phải nói ngay thế? Mai còn rất nhiều thời gian." Cô xoay người ngủ tiếp.
Hoàng Hi Linh cũng không để ý tới cô: "Anh, chúng ta tiếp tục."
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Anh cũng mệt rồi, em về phòng ngủ sớm đi."
"Nhưng..."
"Hi Linh, ngoan."
Hoàng Hi Linh lúc này mới không tình nguyện mà ra ngoài.
Có một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Giang Nhân Ly phát hiện, Hoàng Hi Linh dường như rất thích quấn lấy Mạc Tu Lăng, hỏi đông hỏi tây.
Giang Nhân Ly ở nhà vô cùng yên tĩnh, thường rất ít khi mở miệng.
"Anh, anh và chị dâu quen nhau thế nào?" Hoàng Hi Linh hiếu kỳ, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Giang Nhân Ly:
Mạc Tu Lăng tựa hồ không muốn trả lời: "Quen nhau từ rất sớm."
"Thanh mai trúc mã?"
"Không phải."
"Vậy hai người yêu nhau bao lâu?"
Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly lần thứ hai im lặng.
Hoàng Hi Linh vẻ mặt làm như đã hiểu: "Hóa ra là đám cưới thương nghiệp. Nghe nói những cuộc hôn nhân kiểu đó chẳng bao giờ hạnh phúc. Anh, anh thấy sao?"
"Nói linh tinh cái gì đó!" Mạc Tu Lăng có chút không kiên nhẫn: "Hi Linh mau trở về ngủ."
"Không, Hi Linh khẳng định không ngủ được. Em nói chuyện với hai người một chút nha!"
"Có gì hay đâu mà nói!"
Hoàng Hi Linh còn không chịu nghe lời: "Vậy anh nguyện ý chấp nhận cuộc sống như vậy à?"
Giang Nhân Ly véo vào tay Mạc Tu Lăng rất đau: "Hi Linh, anh đau đầu lắm, em mau về đi."
Hoàng Hi Linh nhìn vẻ mệt mỏi của Mạc Tu Lăng sau đó mới đi khỏi.
"Lần sau cứ đóng chặt cửa lại, không cần ra mở nữa." Giang Nhân Ly tức giận trùm chăn.
Vừa cảm giác tỉnh lại, Giang Nhân Ly thay quần áo xuống lầu. Hoàng Hi Linh liếc thấy cô, rồi lại nhìn Diệp Tư Đình đang bận rộn trong bếp, nói: "Chị Tư Đình hiền lành nhất, sau này ai lấy được chị ấy chắc chắn sẽ có phúc."
(em gái à, em ngây thơ quá!)
Hoàng Hi Linh chạy vào bếp giúp Diệp Tư Đình.
Giang Nhân Ly cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?
Tay nghề nấu ăn của Diệp Tư Đình quả là không tồi, ngay cả Hoàng Tư Liên cũng phải khen ngợi...