Yêu lại từ đầu

Posted at 27/09/2015

239 Views

"Trông em xấu xí hơn nhiều so với trong ảnh đúng không anh? Chắc anh thất vọng nhỉ!". "Không, nhìn em đáng yêu hơn, gầy hơn và nghịch hơn". Em cười vang, vùi đầu vào vòng tay tôi "Vậy, anh có yêu em không?", "Có chứ, sao không được". Tôi vuốt nhẹ mái tóc em. Một khoảnh khắc thời gian như đứng yên. Tôi nghe tiếng nhịp tim của chúng tôi hòa thành một, đập, đều.
Tôi bước theo sau em nhưng vẫn duy trì một khoảng cách để em không nhận ra mình đang bị theo dõi. Em bước vào một quán cà phê nhỏ gần bờ hồ. Em vừa ngồi xuống, phục vụ đã đặt lên bàn em li trà đá.. Em gọi li capuchino, loại thức uống mà em yêu thích dù nó làm cho em nhiều đêm mất ngủ. Giữa xung quanh là những cặp tình nhân nhìn em có vẻ đơn độc. Cách ăn mặc của em hình như thu hút ánh nhìn của một vài thanh niên ở những bàn bên cạnh. Em không đẹp sắc sảo, nhưng ở em có một nét gì đó rất lôi cuốn người khác. Không thể chịu được những cái nhìn đầy tà ý của những gã kia, tôi bước đến và ngồi xuống đối diện với em.
Em nhìn tôi. Không gian ngưng đọng. Ông mặt trời lại bị những đám mây xua đuổi. Những tia nắng lắp lánh yếu ớt rồi chợt tắt. Cơn mưa kéo đến, rả rích rơi.
- Anh ngồi đây được không? - Tôi nhún vai, đảo mắt xung quanh tỏ ý đã hết bàn trống rồi.
- Anh cứ tự nhiên. - Em lại mỉm cười. Nhưng hình như nụ cười có vẻ gượng. Chẳng lẻ em không muốn ngồi cùng tôi. Tôi như chùn lại. Một nỗi buồn xâm lấn. Hiện thực lại trở về, em và tôi, giờ là người yêu cũ của nhau.
Em im lặng, tôi cũng chẳng biết nói gì. Cả hai đều nhìn về phía hồ. Mặt nước rung động vì những giọt mưa rơi đều, tạo thành những vòng tròn đan xen vào nhau. Những vòng tròn đan xen, tượng trưng cho một sức mạnh bền chặt, một sức mạnh tập thể lớn lao.
Tình yêu của tôi như một sợi chỉ, tuy mỏng nhưng rất khó đứt. Tôi đã từng nghĩ như thế cho đến hôm chúng tôi không còn là của nhau, tôi và em gọi nhau là người yêu cũ. Tình yêu sáu năm ấy đã vượt qua những bước chuyển mình rất lớn nhưng lại đứt gãy khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo ổn định. Thật bất ngờ và hụt hẫng. Khi yêu nhau, chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều điều: Những mong mỏi của người này muốn ở người kia. Những nghi vấn cho cuộc sống của hai đứa sau hôn nhân. Giờ gặp lại, chỉ muốn hỏi một câu "Em đã có người yêu chưa?" nhưng sao chẳng thể nào thốt nên lời.
Tôi gọi một li đen đá. Anh phục vụ nhìn chúng tôi có vẻ tò mò rồi cũng xoay lưng bước đi. Cà phê nhiễu từng giọt, mưa đang rơi, và em ngồi bên tôi. Lời bài hát "Phố xa" hòa âm với tiếng mưa. Nghe thật hay.
Đi bên em chiều trên lối vắng.
Phố xa, phố xa ngỡ như thật gần.
Đôi vai em gầy trong chiếc lá.
Giờ là đợi chờ nhớ mong mùa xuân.
(Phố xa – Sáng tác: Lê Quốc Thắng)

- Anh ở đây bao lâu? – Xưa nay vẫn vậy, em luôn là người chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng mỗi khi bên nhau.
- À, anh được nghỉ phép một tuần, cũng chưa biết sẽ ở đây bao lâu nữa. – Tôi lúng túng. Tôi ở đây bao lâu, phụ thuộc hết vào em, tôi rất muốn em biết điều đó.
- Uhm, thế à. – Mặt em nhăn lại, rồi em xoay mặt đi hướng khác, thả một ánh nhìn vô định vào khoảng không trước mặt. Tôi cảm thấy bất lực, tôi muốn biết em đang nghĩ gì. Trước khi đi, tôi đã được Nam tư vấn rất kỹ lưỡng là tôi phải kiên nhẫn, không được nóng vội. Mềm nắn rắn buông.
Tôi nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm. Cứ như thế này mãi tôi không chịu nổi mất. Người con gái tôi yêu, đang ngồi trước mặt tôi. Tôi nhớ em biết bao nhưng lại không được thể hiện ra cho em biết cảm xúc của mình. Buổi chiều hôm ấy, khi tôi quay lưng bước đi, ánh mắt em nhìn tôi thật lạnh lùng, đầy thách thức. Tôi yêu em, tôi sẵn sàng nhường nhịn em tất cả mọi chuyện. Nhưng em có biết không, một khi lòng tự trọng của một người đàn ông bị đánh thức thì dù em có là người mà anh ta yêu say đắm, thì trong giây phút đó mọi thứ đều vô nghĩa.
Điện thoại em khẽ rung. Em nhìn tôi thăm dò. Tôi hiểu ý. Em không muốn tôi nghe nội dung của cuộc gọi này. Tôi đứng lên, bước vào nhà vệ sinh. Khi tôi ngang qua anh phục vụ, anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. "Có gì hay ho mà anh tò mò chứ" – tôi thầm nghĩ. Từ bao giờ giữa tôi và em lại có khoảng cách xa đến thế.
- Mày yêu quá hóa tưởng bở rồi Quân à. Mày và cô ấy giờ là gì chứ. Đã hai năm rồi. May mà Mai Ca còn mỉm cười khi gặp mày đó. Chứ ở đó mà khoảng cách xa với gần. – Giọng Nam qua điện thoại mà vẫn không bớt đi độ chua ngoa.
- Tao sắp điên lên rồi đây.
- Ý, đừng nóng vội bạn hiền. Cứ bình tĩnh. Chinh phục con gái không đơn giản đâu, chưa nói đây là trường hợp đặc biệt. Người yêu cũ. Cô ấy đã quá hiểu mày rồi. Mày phải đi ngược lại với những gì cô ấy đã biết về mày, như thế mới thu hút cô ấy được. Ngoan, nghe lời tao.
- Thôi, tao gọi lại mày sau. Tao ra với Mai Ca đã. – Không để Nam kịp có thời gian lôi thôi nữa, tôi dập máy.
Khi tôi bước ra ngoài, chiếc bàn trống trơn, không còn thấy em ở đó nữa. Tôi hỏi anh phục vụ. Anh bảo em thanh toán và vừa rời đi. Tôi chạy ra cổng, không thấy bóng dáng em đâu. Mưa vẫn rơi. Tôi đứng đó, thẩn thờ.
Tôi bước đi trong mưa...

Lamborghini Huracán LP 610-4 t