Vì đó là cậu...

Posted at 27/09/2015

171 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Lần đó, Duy từ trên cây trèo xuống, thấy cô khóc, cũng đưa tay áo, vụng về lau nước mắt cho cô như thế này...
***
Quán cà phê. 9h tối.
- Về sao không báo cho Hoàng một tiếng?
- Về rồi lại đi, có gì phải báo - Cô xoay xoay cái ống mút trên cốc sinh tố trước mặt, đưa ra một bộ mặt thờ ờ hết sức
Hoàng ngồi đối diện, nói tiếp, không một cái liếc mắt về phía cô:
- Tuần sau Duy về. Thứ 5, 6 giờ tối.
- ...
- Tốt nhất là nên đi trước 5h, chứ tắc đường thì mệt.
- Nhìn mặt Linh có giống như đang quan tâm không?- Linh nheo mắt, tay vẫn không thôi đảo đều cốc nước
- Nếu Linh muốn Hoàng nghĩ là không , thì trước hết nên sửa cái tật ngó ngoáy cái tay mỗi khi mất bình tĩnh đi.
Tay Linh bất giác rụt lại, khuôn mặt ửng đỏ. Từ bé đến giờ đã vậy rồi, cái thói quen tệ hại này..
- Cứ cho là vậy đi- Linh hất tóc- Nhưng giờ thì hết rồi. Linh về đây.. Hẹn người ta ra đây chỉ để nói mỗi cái này..
Cô đặt tiền đồ uống xuống dưới quyển menu, xách túi đứng dậy. Những ánh mắt nửa tò mò nửa thán phục len lén nhìn theo những sải chân dài của cô gái xinh đẹp. Chỉ riêng Hoàng là thở dài. Cô gái này, cái gì cũng muốn lạnh lùng và sòng phẳng như thế này sao?

***
Đó là đêm đầu tiên không khí lạnh tràn về. Con dốc nhập nhoạng tối, dài và sâu hun hút, gợi cho người ta cái cảm giác không an toàn. Và quả thật ngoài Linh ra, không có một ai trên con đường đấy cả. Mà nếu có, nhìn thấy Linh, họ cũng phải co giò chạy bán sống bán chết. Cô bước đi liêu xiêu, in bóng xuống mặt đường thành một hình khối dài, chênh vênh và ma quái đến sởn tóc gáy. Nhưng đó là người lạ thôi. Góc tường này, sau vạt cỏ dại có một lỗ chó chui, thông với vườn táo nhà ông Tư béo , hàng trăm hàng nghìn lần chui qua đó, Linh còn lạ lẫm sao? Viên gạch thứ 3 tính từ phía dưới bức tường chỗ kia sứt sẹo ngang dọc, đầy những vết xước bởi ai đó cứ khăng khăng đó là đường vào Hẻm Xéo và dùng đũa chọc vào đó không biết bao nhiêu lần. 2 dấu chân, một to một nhỏ trên nền xi măng, chiến tích của 1 lần lén các bác ịn lên làm kỉ niệm vẫn còn mồn một đây.
***
- Bob ơi là Bobbbbbbbbbb
- ..
- Bob ơi là Bobbbbbbbbbb
- ...
-Hic Bob.. hic .. ơiiiiiii
- ...
Kim không tìm thấy bạn, sợ đến nỗi khóc không thành tiếng.. Khu vườn của ông Tư béo chỉ thú vị khi có Bob đi cùng, thiếu bạn, khu vườn đối với một cô bé 8 tuổi bỗng trở nên to lớn và đáng sợ vô cùng. Bộ váy trắng bẩn hết rồi, khuôn mặt thì lấm lem vì bàn tay bẩn liên tục quệt lên lau nước mắt, lại nghe thấy tiếng sủa của con Gâu từ xa, cô bé hoảng loạn, nửa muốn chạy vì sợ con Gâu, nửa không muốn vì không thấy Bob ở đâu.
Thành ra Kim cứ đứng yên ở đó, run rẩy, nước mắt lã chã rơi..
***
Cô gái giờ đây cũng đang run rẩy, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt chảy ra. Cô không sao gạt đi được cái cảm giác hẫng hụt khi nhìn cái lỗ bị phủ kín đi bởi đám cây dại mọc cao đến lưng chừng tường rào, và cả giây phút đôi giầy của mình che lấp dấu chân bê tông của 1 thời nào xa lắm..
"Thì đó, con Gâu chết rồi còn đâu, cần gì cái lỗ này nữa"
"Chân mình size 37 chứ có bé nhỏ gì đâu, vừa sao cái dấu chân của bọn trẻ con 8 tuổi"..
Cô dụi cằm sâu vào chiếc khăn quàng dày cộp, cứ vừa đi vừa tự dỗ mình trong cái rét cắt da cắt thịt của đêm đông..
***
Một đợt gió mùa mới lại tràn về. Kim đi giữa mùa đông, xuýt xoa hai bàn tay trần, cảm nhận rõ ràng cái rét đang thấm sâu vào từng thớ thịt mình. Buổi thi sáng nay không tốt như mong đợi. Một vài nốt lên quá phô không gì che lập được khiến mẹ nhíu mày. Cái suất học bổng có lẽ lại xa hơn. Những tiết thanh nhạc tăng đều lên cùng với sự khắc nghiệt của thời tiết khiến Kim mệt mỏi. Và như một thói quen, Kim lại rút máy gọi cho Bob
- Bob ơi là Bob, đang ở đâu đấy?
- Bob đây, Bob đây- Tiếng cười quen thuộc cất lên, rồi chợt tắt khi đầu dây bên kia vang kên những tiếng thút thít rất nhỏ -Kim đang ở đâu đấy?
- Đầu.. dốc..- Kim đưa tay bịt chặt miệng, cố không để tiếng nấc thoát ra ngoài
- Đợi yên đó, Bob đến ngay.
5' sau, Bob đã đứng trước mặt Kim. Xoay cô bạn 1 vòng như để chắc chắn k có chuyện gì xảy ra, Bob mới thở phào. Kim bước đến gần hơn, chỉnh lại cái ve áo được khoác vội vàng, lấy khăn giấy thấm nhẹ những giọt mồ hôi lạc điệu trên trán cậu bạn 1 cách rất thành thạo, như buổi sáng của bao nhiêu ngày trước, lúc Bob luyện tập cho trận bóng thành phố, Kim cũng đi theo cổ vũ và lau mồ hôi cho cậu bạn như thế.
- Hú hồn ha?- Kim cười mỉm, khóe mắt trái khẽ nheo nheo.
- Bob vừa nghĩ ra 1 bài, hát cho Kim nghe nhé
Nói rồi Bob nắm tay Kim dẫn về, miệng nghêu ngao hát. Cậu ấy chỉ vẽ nốt nhạc đẹp thôi, chứ hát thì dở tệ, vậy mà cái giọng khàn khàn ngang ngang đó lại khiến tâm tư Kim nhẹ bẫng, và những giọt nước mắt đang chực trào ra lại chợt tan đi..
- Bob ơi là Bob, Bob hát dở quá- Kim nhăn mặt cười- Phải hát như thế này này
Tiếng hát vút lên, trong trẻo và đầy nội lực. Nhưng trong bài hát vui vẫn thấy thoáng buồn..
- Hôm nay lại trượt rồi Bob ạ- Cô bé bỗng ngừng lại, quay sang cười với Bob- Không hiểu sao cứ tưởng tưởng ra cái lắc đầu của mẹ là Kim lại run, hát sai tùm lum.. Lúc nãy học cũng lạc giọng hết cả, làm cô thanh nhạc hết muốn dạy luôn.
Cô bạn vừa cười vừa nói, nhưng đôi tay lại quá ư run rẩy:
- Hôm qua ba mẹ Kim lại gây nhau. Kim giả vờ ốm, nhưng ba chẳng thèm lên phòng hỏi thăm Kim nữa. Lúc Kim chạy xuống thì ba đã đi mất rồi. Mẹ chẳng đuổi theo. Cả ngày hôm qua mẹ bắt ngồi đàn, đau tay quá trời luôn hihi. Hôm nay lại thi hỏng nữa. Nếu.. nếu như Kim bỏ nhà ra đi, Bob.. sẽ đuổi theo Kim chứ?
Bàn tay cô bé lạnh ngắt. Cậu đan tay mình vào những ngón tay nhỏ và gầy của cô ấy, đút vào túi áo mình. Cô bé không hỏi thêm gì nữa, chỉ dụi cằm sâu hơn vào chiếc khăn len màu đỏ to đồ sộ...

Duck hunt