Trò đùa ngu ngốc
Posted at 27/09/2015
188 Views
Rồi sẽ hối hận.
Thằng Hoàng quay đi, ném hẳn cho tôi một cục giận dữ độ nghìn tấn. Cũng phải, ngay cả tôi còn đang giận chính mình đến run người đây mà. Mà sao vẫn không tìm được cho mình tí can đảm hay vì tôi sợ rồi sẽ mất luôn Linh. Không phải, nếu điều này kéo dài thì tự tôi cũng đang làm mất Linh đây rồi.
Sân bay Nội Bài ngày ấy tiễn Linh không có tôi. Tôi đã để Linh với tất cả sự thất vọng trở về, để mất một tình bạn dù không hề cam tâm. Còn tôi, tôi mất gì? Hơn cả một tình bạn, hay tôi đã để mất một thiên thần.
***
3. Tìm em giữa định mệnh
Linh không còn vào blog hay facebook nữa. Nick yahoo và skype của em cũng im ỉm tắt phụt. Điện thoại em khóa chặt. Tôi dường như không còn bất cứ tin tức nào từ Linh vì cả những người bạn xung quanh em cũng muốn giấu đi giúp em cái thế giới mà em tồn tại. Tôi đã từng bị tình phụ, không phải một mà là hai lần nhưng chưa lần nào tôi lại thấy lòng mình nhói đau như lúc này, hụt hẫng như lúc này, buồn dâng dâng như lúc này. Cái cảm giác giống như mất đi nửa cuộc đời mình vậy. Tôi đã yêu Linh, cô bé bước ra từ thế giới ảo đó tự bao giờ?
Cầm lá thư từ Linh mà Hoàng trao lại, tôi chỉ biết mua ngay chiếc vé nào sớm nhất để vào Nam tìm em. Tôi muốn chuộc lại cái lỗi ngu ngốc không đáng tha thứ và muốn mình nói với Linh rằng em thật sự ý nghĩa với tôi biết chừng nào.
"Thiên Tuấn, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tớ gọi cậu bằng anh. Gọi anh và xưng em thật ngọt. Thiên Tuấn à, thật ra em đã muốn gọi anh là anh từ rất lâu rồi, từ cái lúc anh nói với em Phan Anh đã không yêu em nhiều như em tưởng ấy. Em muốn gọi anh là anh để em thấy mình bé nhỏ lại, được anh vỗ về và an ủi nhưng anh à mình chỉ là bạn thôi phải không anh? Ừ, em hiểu và em chấp nhận được mà. Miễn là anh đừng biến mất khỏi em thì thôi. Sự lạnh lùng và dửng dưng của anh thực sự khiến em bối rối và...và hình như là tổn thương anh à! Anh ôm cô bạn kia quay mặt không nhìn em, em thấy đau kinh khủng, tưởng là có thể tắt thở ngay được ấy. Một tình bạn tri kỷ mà em thì chắc tự kỷ khá nặng rồi. Anh có biết động lực nào đã đẩy em đến đây, với Hà Nội phố, với anh không? Là ánh mắt, là giọng nói, là tiếng hát là âm thầm anh đã luôn ở cạnh em bằng ảo giác suốt bốn năm trôi đấy. Không ngắn đâu, với em là đủ một đời đấy. Em có xem anh là ảo đâu, chỉ có anh lại nghĩ rằng người ảo như em lại dối trá thôi. Đúng rồi, là em nói dối đấy, nói dối rằng anh chỉ là bạn em thôi. Nhưng thật ra thì cũng không đúng lắm, chỉ là em chưa nói thôi, nói rằng em cần anh biết bao nhiêu.
Em về với mưa và quên anh đây.
Hạ Linh."
Giọt gì đó rơi xuống bìa thư làm nhòe đi dòng chữ em nắn nót:
"Anh nói tôi đừng rời xa thì ra để anh quay lưng ngoảnh mặtGió có về hay Mây vẫn đợi phía ngàn Thu?"
Chuyến bay chiều đó ướt mưa lạnh ngắt, còn lòng tôi như có lửa đốt sạch hết tim gan.
Tôi tìm lại em giữa định mệnh...để thực hiện vô vàn ước muốn...
Và tôi đã mất 28 ngày để không để mất một nửa cuộc đời mình.
***
- Em trốn hay thật đấy, Linh ạ!
- Do anh thiếu bản lĩnh thì đừng kêu ca!
- Này, thiếu bản lĩnh vẫn bắt được em thế này à?
- Bao nhiêu lâu?
- 28 ngày. – Tôi cụp mặt,
- Khoảng thời gian đấy đủ để quên một người đấy anh ạ!
- Em đừng có hòng, nếu người đó không phải là em kia.
- Còn là em?
- Suốt đời anh cũng không cho mình quên được.
- Đúng là mồm mép!
- Mà này, cái lá thư ấy, ai đã bảo đấy là lần cuối gọi anh là anh nhỉ?
- Thì em chứ ai.
- Thế còn giờ?
- Em đổi nhá, gọi Ck được không?
- Thế Ck là gì?
- Dạ là Cún khìn ạ!
Cát Lang
04/10/2013
....