Tình yêu tìm lại
Posted at 27/09/2015
261 Views
Tin nhắn chỉ có vài chữ, mà nó làm tim Long như thắt lại
"Em muốn gặp lại anh, nơi tình yêu bắt đầu – Quỳnh"
Mười năm rồi, kể từ ngày em đột ngột bỏ đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào, Long ghi sâu một chữ Hận vào tim, thề rằng không bao giờ tha thứ cho Quỳnh, vậy mà hôm nay, chỉ vài dòng ngắn ngủi lại làm Long mềm nhũng như ngày đầu hẹn hò.
***
Quán Trúc nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, yên tĩnh vô cùng. Không có nhiều khách biết đến, nhưng lại tồn tại hơn mười năm. Hình như những người đã đến một lần thì không thể dứt áo ra đi, thế nên bao năm trôi qua, chủ quán đã thuộc lòng hết thói quen của từng người khách, Long cũng không ngoại lệ. Chọn chiếc bàn gỗ nhỏ, nép bên hồ cá, Long bình thản nhấm nháp ly café đen và chờ đợi. Mười năm cứ như bóng mây qua thềm, Long như trở lại thuở ban đầu, hồi hộp chờ đợi người yêu. Bất giác, Long liết nhìn đồng hồ: 7g00, vừa đúng một bóng người xuất hiện. Không cần nhìn lên, Long biết ngay là Quỳnh, cô luôn đúng giờ, ngày xưa, cô và anh hẹn nhau bao giờ cũng đúng 7h00. Mười lần như một, chưa bao giờ cô sai hẹn dù chỉ một giây. Cứ như cô đang trốn đâu đó, chỉ cần chuông điểm 7g00 là xuất hiện và Long luôn là người đến sớm. Lần này vẫn vậy, như chưa từng thay đổi suốt mười năm qua.
- Anh luôn đến sớm.
- Còn em thì luôn đúng giờ...
Chưa nói hết câu, Long đã nhận ngay một nụ hôn nhẹ lên tóc, một thoáng làm anh sững sờ.
- Thời gian làm anh của em thay đổi nhiều quá, tóc đã có sợi bạc rồi nè. Nhưng không sao, cứ nhuộm là được. Anh gọi nước cho em chưa? Em khát rồi.
Long chưa thốt được lời nào, lại một lần nữa cứng người vì cái vuốt nhẹ lên má của Quỳnh.
- Anh gọi rồi, nước cam pha mật ong không đá, đúng không? – cố lấy giọng cứng rắn, Long tỏ vẻ bình thản như không quan tâm đến cử chỉ thân mật vừa rồi của Quỳnh.
Quỳnh vẫn trẻ, đẹp như ngày nào, đôi bàn tay vẫn dịu dàng, duy ánh mắt đã pha nét phong trần. Điều đó làm cho Long mất hết can đảm. Bao nhiêu niềm uất hận tựa như bọt biển tan biến trong sóng mắt đó. Long không biết mình nên bắt đầu như thế nào nên cứ ngồi im chờ đợi.
Quỳnh cũng không vội bắt đầu, cô thong thả nhắm nháp món uống yêu thích, thong thả nhìn anh, thong thả rót vào tai anh từng chữ một:
- Em vẫn yêu anh...
Những lời nói đó, như cơn gió thổi bùng ngọn lửa trong tim anh, nó làm anh nghẹn giọng:
- Cô đùa đủ chưa? Tôi không phải thằng khờ để cô quay như chong chóng, cô nói câu đó với bao nhiêu thằng rồi.
Trước thái độ điên cuồng đột ngột của Long, Quỳnh vẫn bình tĩnh như không.
- Em chưa bao giờ có thói quen đùa giỡn với tình yêu. Càng không bao giờ nói dối để đạt được ý muốn. Mười năm đối với em vẫn như một ngày, một giờ em đã yêu anh trước kia. Trước cũng vậy và bây giờ vẫn không có gì thay đổi.
- Vậy cô giải thích sao với mười năm biệt tích vừa qua?!
- Em sẽ giải thích cho anh sau, còn bây giờ em chỉ muốn được nhìn anh, được hôn lên đôi mắt ấy như cách mà em vẫn hay yêu anh ngày xưa. Đừng phí thời gian để dằn vặt nhau nữa, anh chỉ cần ngồi yên lặng bên em là đủ.
Nói rồi, Quỳnh khẽ luồn tay qua eo anh, ngả đầu vào vai, khép mắt lại, môi cô khẽ hát theo bài hát đang phát "một ngày bình yên, có anh bên đời với em là cả bầu trời ...".
- Anh Thành vẫn khỏe hả anh? Lâu rồi em không gặp ảnh. Chắc ảnh có gia đình rồi – Quỳnh như vô tình hỏi vu vơ.
- Ờ, nó có gia đình rồi. Được gần 5 năm. Còn em?
- Mẹ con em định cư bên Mỹ, bang Ohio. Lần này về nước cho con nó thăm gia đình.
- Me ... con ..Em có mấy đứa rồi? Long hỏi theo phép xã giao dù lòng có chút hụt hẫng.
- Một đủ chết rồi, cần chi đến hai. Còn anh?
- Có ma nào rước mà con với cái. Hơn nữa ... năm rồi anh bị tai nạn, bác sỹ nói có lẽ anh sẽ không có con. Cái số hết, thôi ở vậy cho ổn – Long cười buồn.
- Sau cái ngày anh cầu hôn, em nhận được giấy bảo lãnh đi Mỹ của ba. Anh thấy đó, em luôn mơ ước có cuộc sống đẹp hơn. Mà em lại không biết nói thế nào cho anh hiểu nên em ... im lặng ra đi. Em có viết thư cho anh, nhưng bị trả lại vì anh dọn nhà. Lý do chỉ vậy thôi. Em không nghĩ là anh vẫn nhớ về em . . .
Quỳnh nhìn vào khoảng không trước mặt, nói như một cái máy vô thức. Quỳnh không ngờ Long vẫn chờ đợi cô, thời gian đã phủ một lớp mờ trên khuôn mặt điển trai của Long làm tim Quỳnh đau nhói. Cô muốn ôm anh thật chặt, muốn hôn lên đôi môi anh thật lâu. Không hiểu sao, người cô như hóa đá, cô cứ ngồi im như thế nhìn anh.
***
Tít tít, lại tin nhắn của Quỳnh "chủ nhật này, em dẫn con qua nhà anh chơi nhé. Chuẩn bị đồ ăn cho em, con trai em ăn nhiều đấy". Quỳnh luôn đặt Long vào những tình huống đã rồi như thế. Long lại không thấy phiền, có chút vui vui, có chút tò mò. Đột nhiên Long nghĩ "có vợ đẹp, thêm con xinh nữa, chà chỉ mua trâu mà tậu được cả nghé, mình lời quá rồi. Cô ấy một mình nuôi con ngần ấy năm, hẳn rất mệt mỏi, mình sẽ cho cô ấy một mái ấm hạnh phúc". Nghĩ đến đấy Long bật cười một mình, kiểu cười sung sướng không kiềm hãm ấy làm cho Thành – em trai Long - ngạc nhiên. Lâu rồi, Thành không thấy ông anh khó chịu của mình vui kể từ khi bạn gái ổng bỏ rơi.
- Gì mà giống tự kỷ vậy ông hai?
- Àh, ngày mai có khách tới thăm, vui nên vậy mà. Mai vợ chồng em qua ăn cơm với bạn anh nhé.
- Bạn gì mà ông dấu kỹ vậy?
- Em cũng quen. Mai qua thì biết. Vậy he, anh đi làm.
Long đi rồi, còn mình Thành ngồi thừ trên ghế, hay là ổng có bạn gái. Cầu trời cho đó là sự thật. Như vậy, Thành sẽ bớt áy náy phần nào. Đột nhiên, Thành nhớ đến Quỳnh, cô bạn gái của Long. Tim Thành chợt nhói đau. Đã gần mười năm, cảm giác khi nghĩ về Quỳnh không hề phai nhạt trong Thành. Thành yêu cô gái đó ngay cái nhìn đầu tiên. Có lần Thành hận ông trời, sao lại mang cô gái đáng yêu đó cho ông anh cù lần của mình. Rồi đùng một cái, cô biến mất, khỏi đời Thành và Long...