Snack's 1967

Tin nhắn một chiều

Posted at 27/09/2015

188 Views


Đôi khi người ta vô tâm đến nỗi quên mất những cảm xúc của người khác. Đôi khi người ta bận rộn quá đến nỗi quên mất những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng. Mở rộng lòng mình đế nghĩ tới người khác,liệu chúng ta có làm được không?
***
Đêm muộn. Ánh đèn ở góc phố cũng trở nên cô độc với màu sáng vàng đục của mình. Anh phóng xe nhanh qua đoạn đường, nơi ban ngày là chợ cóc.
Con gái anh sáng nào trước khi đi học cũng chạy ra nhặt mấy thứ về nhét tủ lạnh. Nó lý giải, con sợ đi học thêm về muộn, nếu bố về trước cắm nồi cơm giúp con, con về nấu thức ăn sau. Anh cũng thường về muộn.

Cuộc sống của con người là tham gia một trò chơi đuổi bắt. À trò chơi mèo vờn chuột. Anh nghĩ thế. Anh tuổi mèo, Quý Mão. Một con mèo vàng. Anh đủ kinh nghiệm và từng trải để biết đối phó với những nàng mèo cô đơn, và cả những nàng chuột bạch ngây thơ nữa. Ngây thơ thì cũng tốt, nó khiến người ta được thanh thản chút ít vì không phải mải lo đối phó và đề phòng.
Tất nhiên hai mặt của một vấn đề, ngây thơ đôi khi cũng thành ra làm mình nhức đầu. Điều gì xảy đến cũng phải chứng kiến đôi mắt mở to và chẳng thể chia sẻ nhiều cách giải quyết với mình. Tóm lại, ngây thơ cũng chỉ là một khoảnh khắc làm mình dịu lại chút ít tâm hồn đã mỏi mệt.
Điện thoại của anh rung lên báo có tin nhắn. "Anh có khi nào biết chờ đợi là như thế nào không? Là khi không có bất cứ dấu hiệu nào để suy đoán, cứ hoàn toàn phó mặc cho thời gian đưa đẩy mình đến gần sự hoài nghi và lo lắng". Gửi nhầm tin nhắn. Chắc là cô nàng nào đó dỗi người yêu vì sai hẹn. Anh lắc đầu cười.
"Đêm Giáng sinh rồi anh có vui không? Anh uống bia hay rượu vang?... Rượu vang đỏ thì rất tốt cho phụ nữ. Đêm Giáng sinh em cũng uống, một mình thôi. Và say. Say đến tận bây giờ". Lần đầu tiên anh và cô gặp nhau vào đêm Giáng sinh. Hà Nội mưa bụi bay mịt mờ như khói. Anh bàng hoàng bởi nét đẹp cổ điển của cô. Đặc biệt là đôi mắt. Sâu thẳm, đượm buồn, xa xăm mà lại bất cần. Trong cái sâu thẳm dịu dàng của cặp mắt ấy ánh lên một ngọn lửa ấm áp làm sáng bừng cả khuôn mặt đẹp cân đối.
Vẫn chẳng có người đàn bà nào mang lại cho anh sự thanh thản và niềm khao khát khi kề bên. Sự sắc sảo và toan tính của họ làm anh vừa sợ vừa ngán ngẩm. Anh thèm một sự dịu dàng đích thực, thèm một tiếng cười nũng nịu cần anh che chở... Nhưng ngày ấy cô đã từng tìm đến nhờ cậy anh sự che chở rồi đấy thôi.
Anh đã từ chối cô bằng im lặng. Anh muốn tốt cho cô. Muốn cô hãy quên anh đi, muốn cô được an toàn và hạnh phúc. Cô không giống với những người phụ nữ khác. Không giống kể cả khi bị phụ bạc. Ba năm trời, tình cảm trong anh có lúc tưởng như khô cứng lại rồi, ký ức về cô đã xoá bỏ được hẳn rồi thì nó lại bùng lên, nhức nhối và dằn vặt anh.
2. Hà Nội mùa này có đủ nắng, đủ gió, đủ mưa và những nỗi nhớ. Cô biết trong suy nghĩ của anh, cô là người thông minh, phải chăng vì thế mà anh hoàn toàn yên tâm và không lo lắng gì cho cô nữa. Quay trở lại Hà Nội, cô loay hoay tìm việc làm mãi không được. Anh sẽ không hình dung được cô đã chịu đựng thế nào.
Sự chịu đựng, cô cũng không đưa ra được khái niệm về điều này. Những lời mỉa cay độc của bà chủ bỏ chồng, bị ăn chặn tiền công, cái nhìn hau háu của những gã đàn ông nơi quán ăn cô làm công..., cô vẫn chịu đựng được trong im lặng. Sự im lặng mà anh đã rèn cho cô.
 
Trong ký ức mờ nhạt của cô về những món ăn, những bữa ăn đặc sản mà anh đưa cô đi, cô ước giá như bớt lại được một góc thì bây giờ sẽ có mấy trăm nghìn để trả tiền nhà tháng này. Hình như cô cũng đã bắt đầu biết tính toán. Nhiều khi sự vắng lặng và cô độc làm cô muốn nổi loạn, cô muốn vùng vẫy. Lúc đó nhớ về anh là cách tốt nhất để cô nguôi ngoai đi.
"Trước đây khi nghe anh nói về nỗi sợ phải trở về nhà một mình sau ngày làm việc em chưa cảm nhận được hết, còn bây giờ em mới thực sự thấm thía và thấy sợ khi sau một ngày làm việc phải trở về nhà một mình, lặng lẽ và cô độc".
Đêm về là lúc mà cô vừa sợ lại vừa mong ngóng. Cô có cảm giác mình được chở che và tìm được sự đồng cảm trong những lúc đêm về thế này nhưng cô cũng lại sợ sự vắng lặng, vắng lặng đến nghẹt thở trong đêm tối. Cô khao khát có một tổ ấm bình yên, khao khát được làm mẹ. Bản năng người phụ nữ trong cô luôn hối thúc cô có được đầy đủ xúc cảm như ngày bên anh. Nhưng sự uể oải và mệt mỏi là thứ giết dần mòn cảm xúc đáng sợ nhất.
Cô đọc lại thơ Xuân Quỳnh, cô thích sự giản dị mà nồng nàn trong những câu thơ của nữ sĩ bạc mệnh. "Nhưng lúc này anh ở bên em/ Niềm vui sướng trong ta là có thật/ Như chiếc áo trên tường như trang sách/ Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà"... Ngày xưa, khi bên nhau, cô hay thầm thì đọc những câu thơ ấy. Anh nằm im trong lòng cô, lim dim mắt, tận hưởng. Cô gọi anh là mèo lười. Anh thấy mình giống một con mèo thật.
3. "Sáng nay vô tình em gặp anh trên đường đi làm. Anh đi nhanh quá. Trời có nắng nhưng rét và buốt. Sao anh không đội mũ len? Bao người đàn ông đi trên đường đều nhìn em. Sao anh không thấy em?". Con phố dài của buổi sáng cuối đông đẹp và buồn như người chinh phụ chờ chồng. Con phố dài thành ra - dù đông người mà vẫn hoang vắng. Và người đi trên đó dù có chủ đích nhưng lại vẫn lạc lõng và cô độc. Có lần cô nói với anh như thế. Anh bảo cô tiêu cực, suốt ngày nghĩ lẩn thẩn rồi nỗi buồn sẽ ám vào mình. Lúc ấy, cô không phản đối. Rồi cô cười, rất nhẹ, tiếng cười như gió trải dọc suốt con phố dài.
Sang tháng Ba, trời mưa dai dẳng...