Insane

Ta đi qua đời nhau

Posted at 27/09/2015

167 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Sáng nay thức dậy, em thấy mưa trắng xóa ngoài khung cửa,biết rằng một mùa thu nữa đang về. Thời gian như con thoi đưa thật nhanh, thấm thoát mười hai năm trôi qua ,em biết khoảng thời gian đó mình không đong đếm mà sao vẫn rõ ràng từng chi tiết. Tình đầu trong em chưa bao giờ khiến em day dứt, bởi ta đi qua đời nhau một cách êm đềm, và cuộc tình đó làm em khôn lớn thêm nhiều,.
Năm ấy, em mười bảy tuổi, còn anh mới đôi mươi...
***

Em học lớp mười một, còn anh đã nghỉ học từ lâu. Nhà nghèo, ngoài giờ học em phải đi làm gia công để có thêm thu nhập cho gia đình. Anh là tổ trưởng trong xưởng. Ngày đầu nhận việc, em không ấn tượng với anh chàng cao cao, đen đúa, có phần xí trai ,ít cười và cũng khó tính, hay bắt lỗi nhân viên dưới. Nhưng anh lại có ấn tượng với con bé nhỏ nhắn, hay nói líu lo và cười suốt ngày. Sau này, anh mới nói cho em biết, lúc ấy anh thấy thương cái nụ cười của em, vô tư trong sáng như không biết đến những bon chen mà lâu rồi anh không còn nhìn thấy.
Em là công nhân mới, nói nhiều cười nhiều nên những lúc làm sai thao tác, hư sản phẩm, bị anh nhắc nhở em cũng cuống quýt xin lỗi rồi cười. Mà lạ, mỗi lúc em cười, sao trong đáy mắt anh nỗi buồn lại càng đậm sâu hơn bao giờ hết? Anh nhìn em như giận, như đau, như thương mà cũng như ghét lắm. Mắt anh to và sâu, hàng chân mày rậm như chất chứa rất nhiều tâm sự mà không thể chia sẻ cùng ai. Ánh mắt đó làm con bé mười bảy tuổi như em luống cuống, không hẳn là yêu nhưng trong em trào lên một dòng cảm xúc muốn được chia sẻ cùng anh. Em cẩn thận hơn, ít mắc lỗi nhưng như vậy thì anh cũng ít trao đổi với em hơn, mà em thì từ lâu không nhận ra mình đã bị ánh mắt anh ám ảnh. Nó là thứ cảm xúc lạ lẫm mà con bé mới lớn chưa từng trải qua, em không định nghĩa được. Em muốn nói chuyện thường xuyên với anh hơn, nhưng bằng cách nào? Chỉ có cách làm việc nhiều lỗi thì mới được anh nói chuyện nhiều. Em làm đúng như thế, nhưng chỉ được bốn ngày thì có chuyện.
Hôm đó là ngày thứ năm em liên tục làm sai sản phẩm, anh không nhắc nhở em nữa mà cuối buổi làm, anh đứng đợi em ngoài cổng xưởng. Anh mời em đi uống nước, làm con bé hay mơ mộng trong em khấp khởi mừng thầm. Em đi xe đạp, anh dắt xe Honda đi kế bên, khỏi phải nói tim em đập nhộn nhịp tới mức nào. Em đã tưởng tượng ra những hình ảnh rất đẹp, rằng anh sẽ quan tâm hỏi em dạo này có chuyện gì buồn, việc học có áp lực không, gia đình có chuyện gì không vui.... Nhưng không, anh đã khiến em vỡ mộng bằng những lời nói thẳng " Anh biết em muốn giao tiếp nhiều với anh, nhưng cái cách em đang làm không tốt. Khi em làm cho mình mắc lỗi thì đồng nghĩa với việc hạ thấp năng lực của chính mình. Anh hiểu những suy nghĩ đang diễn ra trong em, anh cũng mến em như một cô em gái. Nhưng chỉ có thế. Và nếu thật sự anh có tình cảm với em thì anh cũng không muốn em vì anh mà biến mình thành một người kém cỏi. Em hãy nhớ rằng, bản thân em không được phép vì ai mà đánh mất chính mình". Vậy đó, em đi từ ngỡ ngàng này đến hụt hẫng khác. Lúc đầu là buồn,rồi giận, rồi tự ái vì cái tôi em giấu kín tưởng chừng đến tận cùng bỗng bị anh phanh phui dễ dàng. Anh hai mươi tuổi, trẻ, nhưng cái cách anh nhìn thấu tâm can và nắm bắt cảm xúc người khác khiến mọi người nể phục anh tuyệt đối. Còn em, sự trẻ con trong suy nghĩ bỗng thấy anh thật đáng ghét. Và em không hề biết, sự ghét đó bắt đầu cho một điều khác, đó là sự hiếu thắng. Từ sự hiếu thắng đó, em bắt đầu chiến thuật cưa đổ anh để xoa dịu cái tôi của mình.
Em cố gắng trong công việc, luôn làm tốt và hay cười nói với anh. Em cũng dùng ánh mắt ngây thơ nhưng có ý đồ của mình để nhìn anh mỗi khi anh vô tình đi ngang qua chỗ em. Những lúc ấy, ánh mắt của anh bỗng như cam chịu, như buồn đau. Em không biết, không hay rằng anh cũng đã yêu em nhưng vì một lí do nào đó mà anh kìm lòng mình không thổ lộ. Sau này, có lần vô tình gặp lại, anh nói " Phải chi ngày đó, anh cứng rắn hơn thì bây giờ không day dứt thế này".
Rồi anh cũng phải lòng em, đó là quãng thời gian vui vẻ và đầy hạnh phúc. Anh ít nói nhưng quan tâm tới em nhiều theo cách của anh. Sáng đi học, chiều đi làm, buổi tối anh giao hẹn chỉ đến thăm em vào tối thứ bảy, những ngày khác anh không đến để em chuyên tâm học hành. Có tình yêu, em vui vẻ hơn, học tốt hơn và làm công việc cũng ít sai sót hơn. Ai đó đã bảo những rung động đầu đời thường chớm đến chớm đi, nhưng bản thân em cảm nhận một tình cảm dành cho anh sâu đậm. Em cũng thường mơ ước về một cái kết hạnh phúc như những cô gái trẻ khác, và hoàn toàn chưa suy tính đến những chướng ngại phải có trên dường đời.
Rồi em vào đại học, dắt dìu em qua những tháng ngày ôn thi cam go vất vả là tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng mà anh dành cho em. Anh vẫn như xưa, lặng lẽ bên em, nhưng trong em thì đã có những điều khác lạ. Rời xa quê nhà, chốn thị thành với những bè bạn mới, trường lớp mới, môi trường mới khiến em bỗng nảy sinh trong đầu những so sánh. Em hay tủi thân khi thấy bạn trai của mọi người đẹp trai, sáng sủa, lãng mạn và có thể chia sẻ những bài học cùng nhau. Còn anh, người yêu em thì xấu trai, suy nghĩ chin chắn nhưng không thể bên em mỗi ngày để cùng nhau lãng mạn như mọi người. Và anh là người nhìn thấy sự thay đổi của em rõ nhất. Không thể phủ nhận em vẫn yêu anh, nhưng trong em đã bắt đầu xáo động. Có lẽ sự khác nhau về môi trường cũng như sự chín chắn trong suy nghĩ mà ngay từ ban đầu, dẫu có yêu nhưng anh muốn giữ riêng tình cảm đó cho mình vì biết dẫu có yêu cũng khó ở bên nhau.
Chuyện gì đến cũng đến, anh nói lời chia tay với em vào một buổi sáng mùa thu không nắng, trời âm u báo hiệu một cơn mưa sẽ đến bất cứ lúc nào. Lúc đó, anh bình thản lắm, dửng dưng lắm nhưng em nào biết, anh đã phải vượt qua tình cảm của mình, bỏ qua sự ích kỉ muốn giữ chặt lấy em để buông tay. Thương lắm, yêu lắm nên khi phải nói ra những lời này, anh cũng đau lắm. Vậy mà, lúc đó em không hề biết. Đang trong lúc phân vân, lời chia tay anh nói ra khiến em tự ái, cảm giác bị "đá" đau và xấu hổ, em đồng ý mà không thấy đôi mắt anh thảng thốt bất ngờ. Chắc hẳn anh đau hơn em ngàn lần, phải không anh? .
Từ ngày đó, em và anh biệt tin nhau dẫu gần nhà nhưng giờ xa ngõ. Một ngày mùa thu cách đây khoảng 3 năm, em có gặp một người bạn của anh. Nhờ đó mà em biết tất cả những tâm tư của anh từ lúc anh quyết định yêu em đến tận lúc chia tay. Rồi anh , hẳn là vì tình yêu và nỗi đau đó mà gần bảy năm sau, anh mới quyết định kết hôn. Cuộc hôn nhân chưa tròn hai năm đã tan vỡ, vì vợ anh ghen tuông với bóng hình quá khứ, là em, chưa bao giờ phai nhạt trong anh. Lúc đó, trái tim em đau thêm một lần nữa, vì chưa bao giờ em nghĩ anh đã yêu em nhiều đến thế. Tại sao vậy anh? Sao anh không giữ chặt em, để bao tháng ngày trôi qua, em đã hạnh phúc với người mới thì mọi đớn đau, dằn vặt chỉ mình anh chịu đựng?
Bây giờ, trời lại sang thu... Em đã có một gia đình mới, yên ấm và hạnh phúc. Thì ra, em cứ ngỡ tình yêu đầu là vĩnh cửu, là đau đến ngàn sau nhưng cuối cùng em vẫn là kẻ hời hợt. Bây giờ, anh vẫn cô đơn.... Sự lạnh lùng cố hữu bên ngoài chỉ là anh dùng để che đậy là một trái tim ấm nóng, yêu đến tận cùng. Ta không thể tiếp tục bước cùng nhau được nữa rồi, nếu có một điều ước, em chỉ ước anh quên em thật nhanh để thảnh thơi đón chờ một hạnh phúc mới. Em đã quên anh từ lâu rồi, thì cớ gì anh còn mãi nhớ, mãi đau????
Cuộc đời này rất khó để tìm ra nhau, dẫu có tìm ra cũng khó mà giữ được nhau nếu ta không phải dành cho nhau. Thì thôi, bước qua nhau một lần, trong ta sẽ còn vẹn nguyên một mối tình đẹp. Nhưng chỉ để nhớ, không phải để sống cùng mối tình đó. Vì ai rồi cũng phải khác đi mà.

Quynh Nhu 








....