Sao Chổi, anh yêu em!

Posted at 27/09/2015

202 Views

Để cảm ơn hắn đưa đón cô và sửa bóng điện giúp mình, cuối tuần cô mời hắn đi uống nước. Hắn tính tình thì con nít, suy nghĩ thì già đời. Nói chuyện với hắn cô thấy vui.
Thi thoảng anh và Hải Linh lại hẹn nhau đi uống nước, có khi là cùng nhau ngồi ăn ngô nướng ngoài đường, cũng có khi chỉ là lượn lờ trên các con phố Hà Nội. Hải Linh là một cô gái hiền lành, sôi nổi và vui tính. Đi với cô anh thấy quên hết những buồn phiền và mệt nhọc trong công việc. Có những lúc hai người chỉ ngồi bên nhau, im lặng mà đuổi theo những dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng anh và Hải linh đều biết rằng họ muốn được ngồi bên nhau như vậy. Những cuộc gặp của anh và Hải Linh thường xuyên hơn. Cả cô và anh đều cởi mở với nhau hơn về chuyện tình cảm và những dự định của tương lai. Hải Linh giống như một quả hạnh đào. Bên ngoài cái lớp vỏ xù xì, mạnh mẻ mà cô đang cố tạo ra cho mình là cả một móng quà tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng. Anh càng thấy yêu mến cô gái này hơn. Anh quan tâm đến cô nhiều hơn. Sự quân tâm của anh dành cho Hải Linh đơn giản lắm. Có khi nhìn thấy những statuts tâm trạng của cô.
- Êu Sao Chổi, muốn đi ra ngoài không?
- Mấy giờ rồi còn đi.
- Đang sớm mà em. Mới 10h, đi giờ này lượn lờ phố xá mới phải kiểu chứ. Đường thì vắng, gió thì lạnh. Thế mới thích chứ.
- Anh có vẻ thích cảm giác mạnh nhỉ. Gặp nhau ở đâu đây.
- Ở nhà đi anh qua đón.
- Tôi có chân, có xe tự đi được mà. Gặp ở đâu nói đi tôi qua đó, anh khỏi phải qua đón tôi.
- Ở nhà đi 15 phút nữa anh qua. Thế nhé.
Anh và lượn lờ trên các con phố Hà Nội, rồi anh ngồi im lằng nghe cô nói biết bao là chuyện. Anh biết cái cô cần lúc này là có một người bên cạnh cô, lắng nghe cô. Chỉ vậy thôi. Cũng có khi
- Đang làm gì Sao Chổi.
- Hôm nay tôi làm về muộn. Vừa về nhà.
- Thế ăn gì chưa.
- Tôi chưa. Muộn rồi chẳng nấu nữa. Chút tôi xem trong nhà còn gì thì ăn.
Trong nhà cô thì còn gì ngoài mấy gói mỳ tôm, mấy hộp sữa, hoặc vài loại bánh ngọt. Vậy là anh lại không ngại cái lạnh của cái ngày đông mà phi xe mang đồ ăn qua cho cô. Hải Linh hiểu được sự quan tâm của anh dành cho cô. Hải Linh cũng chủ động nhắn tin hỏi han anh, dặn dò anh chuyện ăn uống, hay nhắc nhở anh mặc đủ ấm khi đi làm. Họ cứ âm thầm quan tâm nhau như vậy, đi bên nhau như vậy. Đó không phải là một tình bạn. Và liệu rằng đó có phải là tình yêu. Chính anh và cô cũng không thể nào gọi tên cho mối quan hệ này.
Sáng thứ 7 của một ngày giữa đông, khi anh đang còn nằm nướng trong chăn chưa chịu dậy thì có người ngõ cửa phòng. Khoác vội chiếc áo và để ra mở cửa. Người con gái ấy. Là Hạnh Trang. Anh đứng thần người ra vì ngạc nhiên. Hạnh Trang vui vẻ ôm lấy cô anh mà thủ thỉ những lời thương nhớ. Còn anh. Anh vẫn chưa biết được chuyện gì xảy ra. Là giấc mơ hay là sự thật. Anh đứng bất động. Anh sợ rằng chỉ cần một cử động nhỏ của anh thôi cũng làm mọi thứ trước mắt anh biết mất. Hạnh Trang kéo anh vào phòng. Hạnh Trang vẫn xinh đẹp, vẫn luôn giữ trên môi nụ cười tỏa nắng ấy, vẫn cái cách nói chuyện trẻ con quá đỗi mà trước đây anh không thể nào từ chối cô bất kể yêu cầu gì. Hạnh Trang đã cố gắng tàn nhẫn với anh, cắt đứt mọi liên lạc với anh để anh có thể quên đi được cô. Nhưng cô thì sao, dường như nỗi đau trong cô lại nặng nề hơn anh. Càng ép mình, cô càng thấy nhớ anh da diết. Cô biết rằng cô không thể sống thiếu anh. Anh đã là một phần cuộc đời cô.
Cô không còn gọi hắn nữa. Cô gọi là hắn là anh. Nhưng không phải anh – em, mà là anh – tôi. Hôm nay cuối tuần. Cô định qua lôi anh đi dạo. Vừa tới cổng, cô nhìn thấy anh đang ôm một người con gái. Chẳng hiểu vì sao cô lại thấy khó chịu. Đáng lí cô phải vui cho anh mời đúng. Phải chăng cô đang ghen với người con gái đó. Cô có quyền gì mà ghen cơ chứ. Cô là gì của anh và anh cũng chẳng là gì của cô cả. Giờ đây cô lại một lần nữa làm người thứ ba sao? Cô không muốn thế. Những ngày tiếp theo đó cô không còn gọi điện hay nhắn tin cho anh. Người con gái anh yêu đã trở về. Liệu còn chỗ để cho cô sao.
Anh không biết vì sao anh gọi điện cho Hải Linh không được, tìm đến cơ quan gặp cô cũng không thấy. Không hiểu lí do gì mà cô như biến mất khỏi anh. Anh thấy nhớ Hải Linh, nhớ đến cồn cào. Anh gọi điện cho cô bạn của anh, anh được biết Hải Linh xin nghỉ phép dài ngày. Anh thấy yên tâm hơn khi biết không có chuyện gì xảy ra với Hải Linh. Giờ thì anh biết, người anh yêu hiện tại không phải là Hạnh Trang. Hạnh Trang trở về. Điều mà anh mong muốn trong quá khứ. Còn hiện tại, tình cảm của anh dành cho cô là một khoảng trống. Dù cô có quay trở lại, khoảng trống đó cũng không thể nào lấp đầy. Đúng, cô là người anh đã từng yêu. Anh chẳng thể quên được cô và những kỷ niệm về cô. Nhưng cái mà anh nhớ đến là kỷ niệm và cô cũng là một kỷ niệm mà anh trân trọng. Bên cô nhưng anh vẫn nhớ đến Hải Linh. Hải Linh nghỉ làm, cô cũng không có ở nhà. Vậy cô đi đâu. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi vội vàng mặc quần áo phóng xe ra khỏi nhà. Ngôi chùa cách trung tâm Hà Nội khoảng 30 phút phóng xe. Anh đã được nghe cô nhắc đến nhiều. Đây là nơi cô trở về mỗi khi cô mệt mỏi. Cô đã từng nói với anh như vậy. Đền nơi anh vội chạy thật nhanh vào bên trong chùa...

Lamborghini Huracán LP 610-4 t