Duck hunt

Ràng buộc êm ái

Posted at 27/09/2015

191 Views

/images/diemct/Tháng_3.2013/tình-yêu-nghi-ngờ.jpg" width="500" height="333" alt="tình yêu nghi ngờ" style="display: block; margin-left: auto; margin-right: auto;" />
Tôi xỏ giày, vừa đưa tay kéo cánh cửa thì chuông điện thoại rung lên. Ly gọi. "Anh đã ngủ chưa?". "Anh chưa. Không hiểu sao, anh cảm thấy khó ngủ quá". Đầu óc mụ mẫm cộng với men rượu bốc lên đầu khiến tôi không nghĩ ra được câu nói nào hay ho hơn câu đó. Thì thôi em nghĩ sao cũng được, cho là tôi vì choáng ngợp trước sự sắc sảo, vẻ đẹp kiêu sa của em mà không ngủ được thì cũng đáng thôi.
Ngay lập tức, ý nghĩ kiếm tìm Lương vụt tắt. Giữ phép lịch sự, tôi tắt điện thoại rồi gọi lại cho Ly. Chúng tôi trò chuyện cùng nhau gần một tiếng đồng hồ. Rồi tôi thấy chỉ còn mình tôi nói và hình như Ly đã ngủ thiếp đi trong tiếng thủ thỉ dịu dàng của tôi.
Nhưng tôi không buồn vì điều đó.
Tỉnh giấc, tôi đã thấy Lương ngồi bên máy vi tính. Nàng đang chăm chú gõ chữ, tóc vấn cao để lộ cái gáy trắng nõn. Như không hề có gì xảy ra.
"Đêm qua em đi đâu thế?". Tôi khó lòng kìm chế trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo. "Em đi bar. Đã lâu rồi...". Tôi không quên là chúng tôi đã quen nhau ở một quán bar. Nhưng từ hôm đó, em đã hứa với tôi sẽ không đến đó một mình nữa nếu tôi muốn.
Tôi vùng vằng ném chiếc gối lên tường. "Hôm nay chủ nhật, sao anh không ngủ nữa cho đỡ mệt?". "Mệt cái con khỉ!". Tôi bắt đầu cáu kỉnh. Lương im lặng tiến tới gấp tấm chăn nhàu nhĩ trở nên vuông vắn với một thái độ nhẫn nại không ngờ. Tự nhiên, trào lên trong tôi một cảm giác xa lạ đầy hoài nghi. Rằng tôi và nàng đã không còn tự nhiên như trước nữa.
Tôi đã không ghen tuông gìn giữ lấy nàng khi nàng đi khỏi. Mà tôi chỉ bực bội nhưng không giải thích nổi vì sao.
Tôi còn yêu nàng không?
Hay có những ngày tôi đi làm đến tối mịt mới về, không **ng đũa đến mâm cơm nàng bày sẵn, tôi lên giường ngủ một mạch chẳng thiết đến cảm giác tay nàng nắm chặt tay tôi.
Và nếu không nhầm thì tuần vừa rồi, chúng tôi không chạm vào nhau. Ngoài một nụ hôn khá suồng sã từ phía tôi?
Hay có đêm tôi ở lại nhà thằng bạn thân nhậu hết chai vodka rồi chẳng muốn về. Vì nếu về thì ngại quá phải nghe những lời trách cứ từ phía nàng? Và vì chắc chắn cả đêm nàng sẽ gọi điện hỏi tôi ở đâu nên tôi tắt máy.

Tôi đã quen được với sự ràng buộc từ phía nàng. Hay là không thể, khi mà thời điểm này tôi lại bắt đầu thèm cảm giác được tự do đến thế?
Nói ra điều đó, có tàn nhẫn lắm không?
"Em sẽ ra đi, bất cứ khi nào anh muốn". Lương thì thào trong tiếng gió thoảng. "Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không?".
Tôi tắm gội, thay đồ, xịt một ít nước hoa lên cổ áo rồi xuống phố. Không quên mang theo laptop. Tôi chạy xe đến "Nắng Sài Gòn" và gọi điện cho Ly. Ly hẹn tôi ba mươi phút nữa sẽ xuất hiện. Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ vào mạng checkmail, lướt qua tin tức.
Quả thật Ly là người khá đúng hẹn. Tôi và Ly cùng ăn sáng, cười đùa vui vẻ như một cặp tình nhân gắn bó. Tôi đã nắm tay và hôn lên tóc em. Ly đón nhận rất tự nhiên.
Chúng tôi trò chuyện sôi nổi. Buổi sáng tinh khôi ở bên em khiến tôi thanh thản. Sau đó, tôi đưa em đi ăn cơm trưa và cả hai đều không muốn rời nhau. Tôi đọc được ánh mắt Ly những xúc cảm khó tả.
"Em có muốn nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt không?". Ly im lặng. Chúng tôi vòng xe vào con đường có rất nhiều khách sạn. Cả hai cùng cảm nhận điều gì sẽ xảy ra. Chúng tôi hòa hợp khá nhanh. Ly tỏ ra nồng nhiệt. Và tôi cũng vậy.
Nhưng trong giây phút ấy, giây phút mà tôi tưởng mình gần gũi với Ly đến thế, gương mặt Lương phảng phất hiện ra, đôi mắt u buồn của em khiến tôi không thể không xa xót. Giống như một sợi dây thiêng liêng nối liền giữa tôi và em đã đứt thành từng mảnh nhỏ không thể nối lại. "Anh buồn gì vậy?". Ly châm hai điếu, một cho em, một cho tôi. Tôi đưa tay lùa sau gáy em, lắc lắc đầu. Ly đưa tay bứt những cánh hoa trên bàn nước: Anh không được thoải mái lắm. Phải không? Điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh? Đừng giấu em". "Không, thật mà". "Mình về đi anh".
Tôi không thuyết phục, cũng không giữ nổi Ly. Vì nếu ở lại thêm, có lẽ tôi sẽ không thể giấu Ly về Lương. Có lẽ tôi sẽ kể cho em nghe, dù tôi phải nhận những cái tát từ phía em.
Ly là người nhạy cảm.
"Anh không phải đưa em về. Em sẽ gọi taxi". "Em sao vậy?". Tôi bắt đầu mệt mỏi. "Em phải đi công chuyện. Anh đừng lo cho em". "Không, anh sẽ đưa em về?". Tôi cố gắng tỏ ra cương quyết. Ly rút điện thoại ra gọi. Tôi chợt nhận ra, cô gái trước mặt tôi đây không phải là Lương mẫn cảm yếu đuối, mà là một Ly mạnh mẽ và độc lập quyết làm những gì em muốn. Liệu tôi có thể tìm được một sự bình yên an toàn tương đối với em không?