Nhím xù tóc đỏ
Posted at 27/09/2015
276 Views
..
-......
-Thì trước giờ tôi làm ở đó để trả nợ, được chưa?- Lâm gắt lên trước cái nhìn xoáy tỏ vẻ muốn biết mọi chuyện nãy giờ của An
-Chưa! – An đáp chưng hửng – Tại sao?
Lâm im lặng nhìn ra cửa sổ, lòng nghĩ ngợi mông lung "Tại sao phải giấu cô ấy? Tại sao cứ phải để chúng ăn mòn tâm hồn mình?''... Lâm hỏi bâng quơ: "Nhà cậu rộng cỡ nào, An? Mấy phòng?
– 7 phòng ngủ...
– Vậy à? Nhà tôi hồi đó còn nhiều phòng hơn cơ. Tận 10 phòng và hai hồ bơi cực lớn. Tóm lại là rất oách!!
– ... Còn bây giờ?
-Bây giờ thì làm vệ sĩ cũng oách không kém!! HaHa... – Một thoáng im lặng, giọng Lâm chùng xuống – Ừ thì cậu cứ biết thế này. Tôi hồi đó cũng ăn chơi, cũng phá phách, cũng chỉ biết tới tiền... nói chung là không ra gì. Chẳng ai biết được cuộc sống vốn nhiều điều bất ngờ. Một buổi sáng thức dậy, ba nói với tôi nhà mình đã phá sản, trong khi tối hôm trước, tôi đã phá nát cái Bar ấy trong một trận ẩu đả. Tôi phải làm công để trả nợ – Lâm nghẹn lại – nhưng điều ám ảnh tôi đến tận bây giờ, là cậu bạn thân nhất và một người bạn gái đã chết trong buổi tối ngu ngốc đó. Một cái giá quá đắt, tôi không thể nào quên.
-... Sau đó?
– Bình thường thôi. Ba tôi vô tù. Mẹ tôi bỏ đi. Tôi đi làm không công cho người ta trả nợ. Ngôi nhà được bán lo tiền bồi thường cho ba... Chỉ còn khoảng một tuần nữa, tôi hết hạn làm việc ở đó rồi, thế mà lại dính vô vụ này... Chậc. cậu nuôi tôi đấy nhé – Lâm trở lại vẻ châm biếm mọi khi.
An im lặng nhìn sâu vô mắt Lâm, thấy lòng dậy lên một cảm xúc khó tả, không ồn ào day dứt, cũng không phẳng lặng như mặt hồ... Cổ họng lại nghẹn đắng. Nó muốn soi gương ngay, để xem sau gương mặt xinh xắn này, bao nhiêu phần đã biến dạng. Nó lững thững bước đến cửa sổ, tóc đỏ lại xù trước gió. Đôi lúc nắng chiếu lên, chói vào mắt Lâm sáng gắt, làm cậu phải nheo mắt nhìn. An đứng đó, dáng vẻ buồn bã và cô đơn. "Câu chuyện của tôi làm cậu kích động ư? Cậu đừng đối chiếu tôi với cậu? Cậu đừng có ý nghĩ tiêu cực, An...!!" Hàng vạn câu nói chen chúc trong đầu Lâm, mà vẫn không tài nào thốt ra được.
Căn phòng yên lặng dễ đến hơn 10', không ai nói với ai lời nào. Lâm khẽ nhíu mày vì một cơn đau bất chợt bên bả vai, mắt vẫn không rời An... Một lúc sau, cậu lên tiếng: "An này, nhìn cậu tôi liên tưởng tới một chiến binh dũng cảm đấy!!!"
– Vì sao? – An hỏi mà vẫn không quay đầu lại
– Vì cái cách cậu xù lông với mọi thứ xung quanh mình. Như một chiến binh không có vũ khí, có chăng chỉ là một tinh thần chiến đấu không bao giờ phai màu. Sống là một cuộc chiến đấu dài mà, đúng không?
– Cậu có cái lối so sánh ngộ nhỉ??
– Lần đầu gặp cậu tôi đã thấy hình ảnh một con nhím đỏ chóe rồi.
– Haha... Này, nếu như cậu không phải nằm một chỗ thế kia thì tôi đã vật cậu chết rồi.
– Trời. Tưởng gì. Nhào vô. solo 1-1 nhé.
An quay đầu lại, nhìn trân trân vô Lâm, khóe môi kéo nhẹ thành một nụ cười bí hiểm. Vẫn thái độ bí hiểm ấy, nó đi về phía Lâm nằm. Nó cuối xuống sát mặt Lâm...
Một nụ hôn...
Một điều gì đó đã xuất hiện...
Lâm chợt thấy mùa thu vừa sượt trên mặt mình...
Thu qua thật nhẹ...
Một buổi sáng tới lớp, mọi người thấy hai kẻ đối đầu đang nắm tay đứng trước bảng thông báo, nơi đó có một tấm áp phích màu đỏ nổi bật về một thông tin du học nào đó. Lâm khẽ thì thầm vô tai An một điều gì đó, An cười phá lên, đầu đỏ xù lên bướng bỉnh...
Công viên
Lâm nắm tay An đi dạo. Vẫn cái hếch mặt đó, An hơi dựa người vào Lâm. Lâm khẽ siết chặt tay An:
– Cậu không cần phải thi giành học bổng toàn phần đâu. Đăng ký đi được rồi. Nhà cậu lo được mà. Cái đó phải để tôi...