Polaroid

Nha Trang! Em yêu anh

Posted at 27/09/2015

188 Views

Và biển, không còn xem tôi như một người khách du lịch phương xa đến nữa, tiếng sóng êm êm ru tai như một câu hát an ủi tôi, gió ôm tôi vào lòng vỗ về đau thương mất mát ở tuổi hai mươi lần đầu tiên bị tan vỡ. Trung lúc nãy rất hoạt bát, nói chuyện hài hước, nhưng giờ, cậu ấy lúng túng không tả, tay chân lóng ngóng, vụng về lau nước mắt giùm tôi, cũng đúng, một cô gái rất lạ từ tít ở Nam ra, lần đầu tiên đi cùng cậu mà khóc nức nở như thế này. Trung kéo tôi đi, cậu ấy không biết dỗ ngọt con gái bằng lời nói bay bổng hay cử chỉ dễ mến, Trung dỗ tôi bằng đồ ăn, cậu ấy dẫn tôi đi ăn khắp nơi rồi đưa tôi về phòng nghỉ. Cậu chỉ đứng dưới cửa, không lên cùng, đưa tay vẫy rồi dặn tôi khoá chặt cửa, tôi bẽn lẽn hỏi:
- Ngày mai, làm sao Mai gặp Trung được?
- Đừng chờ, Trung sẽ tự đến chờ Mai thôi. Trước cửa nhé!
Cậu ấy quay đi, tôi đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe đạp của cậu ấy khuất sau hàng cây dương cao ngút. Trung- người con trai thứ hai tôi khóc trước mặt, cũng là người duy nhất biết tôi thích dỗ ngọt bằng đồ ăn ngon, cậu ấy, một người lạ mới quen là lại thân thuộc và quan tâm quá đỗi!
" Hàng nghìn người sống trên quả đất tròn, nhưng khi ta gặp một người khiến tim ta an lòng nhất những khi bên cạnh, thì có lẽ, kiếp trước đã từng là một người gắn bó sâu sắc, kiếp này tao ngộ, ta và họ không thể nào hờ hững lướt qua nhau như ta lướt qua hàng nghìn người lạ khác."
***
Tôi có một câu hỏi muốn hỏi Trung: " tại sao khi ấy cậu lại chạy ra bằng mọi giá giúp tớ? Tại sao cậu lại biết tớ khóc? Tại sao cậu biết tớ đau lòng? Tại sao cậu lại mất thì giờ để đi cùng người lạ như tớ mà không có lợi ích gì?". Nhưng câu nói ấy không thể bật khỏi môi, khi đi cạnh Trung, khi cậu ấy đèo đi ngắm phố, khi dỗ ngọt bằng đồ ăn và khi ngồi lặng bên nhau không nói gì. " Có phải thích Trung rồi không Mai? Hay là những đau thương làm cho mình mù quáng, thấy người khác quan tâm muốn ngã vào?" Tôi quyết định tối nay không hỏi điều gì, rồi ngày mai chúng tôi lại trở thành người lạ, chúng tôi trở thành những người cách xa hàng trăm cây số. Tôi quay về Sài Gòn, quay về với công việc và học hành. Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở cùng biển, được nghe biển hát dịu êm, cũng là đêm cuối cùng tôi được Trung chở đi trên chiếc xe đạp quen lối.
Bảy giờ sáng, tôi kéo vali ra khỏi khoang thang máy, Trung ngồi trước chậu hoa ở ngoài cửa, gác chân lên xe đạp, đờ đẫn nhìn xuống đất. Mái tóc màu vàng nhạt của Trung ánh lên trong nắng gay gắt miền Trung. Tôi đứng yên nhìn cậu ấy vài giây, nhìn để ghi hình ảnh cậu ấy vào não, để nạp dữ liệu, để lưu những kỉ niệm cùng cậu vào bộ nhớ còn sót lại của tim. Thật sự, tôi rất tiếc, rất muốn ở lại cùng Trung lâu hơn, nhưng Sài Gòn đang gọi tôi với công việc và lịch học mới, tôi không thể ở lại Nha Trang được nữa.
- Hôm nay Trung có lịch học mà. Không cần ra tiễn Mai đâu.
- Hôm nay được nghỉ.
- Thật không? Hay là cúp học?
- À thật. Lớp trưởng bị bệnh nghỉ học nên nghỉ theo. Lớp trưởng nghỉ được là Trung nghỉ được.
- Lý do nghe hợp lý quá ha. Thôi, giờ Mai ra bến xe cho kịp giờ về Sài Gòn.
- Để Trung đưa đi.
Suốt dọc đường ra bến xe, Trung nhắc lại những chỗ dọc đường, những nơi từng đưa tôi đến một cách tỉ mỉ. Có lẽ, cậu sợ tôi quên Nha Trang, quên biển nơi đây, hoặc có lẽ, cậu ấy sợ tôi quên cậu ấy. Con đường hôm nay sao ngắn lại, tôi đã cố kêu cậu ấy đạp thật chậm để tôi nhìn phố cho kỹ, thật ra, tôi muốn bên cậu ấy thật lâu hơn. Bến xe hiện ra trước mắt, người người nối nhau đi ra vào hối hả, tôi cũng không còn lý do nào để bịa mong muốn ở lại Nha Trang, đến lúc, tôi phải về với nhịp sống hối hả hằng ngày. Trung đưa tôi một bọc bánh tráng xoài thật to làm quà cho gia đình và bạn, còn tôi, nấn ná bước chân lại không rời. Nhưng, không có cuộc gặp gỡ nào mà không chia ly, tôi kéo vali đến xe, lặng lẽ leo lên xe chọn vị trí ghế ngồi gần cửa. Trung chưa đi, cậu ấy đứng dưới nhìn lên tôi, đôi mắt cậu ấy làm tôi muốn khóc, tôi muốn chạy oà xuống chẳng muốn rời xa nơi này nữa. Nhưng điều gì đó trói chặt tôi trên ghế ngồi, tôi đưa tay vẫy Trung khi chiếc xe nổ máy, cười thật tươi cho cậu ấy yên tâm quay về. Rồi tôi quay đi che nước mắt khi nó đột nhiên chảy xuống nóng hổi bờ mi, mũi cay cay, còn tim thì thôi thúc tôi một điều gì đó, một câu nói nào đó tôi chưa nói cho Trung nghe. Chiếc xe rẽ khỏi cổng và bắt đầu tăng tốc, tôi thở dài nhìn biển. Có lẽ, khi quay lại nơi đây, tôi không bao giờ gặp được Trung nữa.
- Mai ơi!
Tôi giật mình, tôi cố đẩy cửa sổ thật rộng để chui người quay lại nhìn. Trung đang cố đạp xe thật nhanh đuổi theo chiếc xe khách, cậu ấy đưa tay vẫy tôi, còn tôi thì để cậu ấy thấy tôi khóc lần nữa.
- Mai ơi! Đừng khóc! Lấy bánh quế Trung để trong túi ăn đỡ nha!
Tôi khẽ gật đầu, tôi đưa tay vẫy lại bảo rằng: " Trung! Cậu về đi. Đừng tiễn nữa." Nhưng cậu ấy đúng thật cố chấp như lần đầu tiên gặp, cố đuổi theo chiếc xe chạy ngày càng tốc hành. Đến khúc quanh, Trung dừng lại, tôi đã thấy điều gì đó, nắng mách với tôi rằng, dưới mắt cậu ấy có gì đó long lanh ánh lên như pha lê, và gió khẽ thì thầm bên tai: " Trung đang khóc vì Mai đấy."
Nước mắt tôi chảy nhiều hơn, không thể kìm lại, tôi cũng không muốn che giấu nó, đặc biệt trước Trung. Một cậu con trai miền biển khô khan, hài hước, vui tính, đang đứng đằng kia, đang khóc vì tôi sao? Tôi nén lại trong lòng, rồi bật ra tiếng hét lớn:
- Nha Trang! Em yêu anh.
Di Nguyễn
 







....