Polaroid

Mùa xuân trở lại

Posted at 27/09/2015

241 Views

Mỗi buổi chiều tan tầm, hoặc Kiệt sẽ điện thoại nói chuyện với Thái An. Hoặc Kiệt sẽ sang nhà cô chơi. Chat không còn là cầu nối giữa hai người nữa, vì anh không có nhiều thời gian như trước. Và quan trọng hơn, Kiệt thích được nghe giọng, được thấy khuôn mặt Thái An tươi cười.
***
An bước vào kỳ thi đại học, dù cố gắng nhưng kết quả không được như ý. Ngày nhận điểm số, biết mình không đậu, An khóc vật vã, không thiết ăn uống 3 ngày liền. Những ngày đó, Kiệt luôn điện thoại, khuyên nhủ, giúp An tìm quên. Anh bảo:
- Em phải đứng lên từ nơi vấp ngã, sải bước tự tin. Hãy nghĩ thất bại hiện tại chỉ là thành công bị trì hoãn. Nếu em không đứng dậy, cứ nằm dài than khóc, cả đời em sẽ chỉ chuốc lấy phiền muộn mà thôi. Dũng cảm lên, thoát ra nỗi buồn hiện tại đi em.
Thái An nằm suy nghĩ lại những điều Kiệt nói, từng lời, từng chữ cứ xoáy sâu. Kiệt nói rất đúng, cô biết mình cần phải phấn chấn lên. Thêm 1 năm ôn luyên, rồi thành công lại gõ cửa thôi. Nghĩ vậy, Thái An đứng dậy, đi rửa mặt. Cô nhìn mình trước gương, chỉnh lại cái miệng méo xệch của mấy hôm trước để có nụ cười tươi tắn hơn.
Đều đặn mỗi chiều chủ nhật, Kiệt lại chở Thái An đi chơi. Tình bạn của hai người đã tiến xa hơn đôi chút, nhưng chưa có gì chắc chắn đó là tình yêu. Thái An mặc kệ, chỉ thấy những phút giây được nói chuyện, được gặp Kiệt là lòng lại hân hoan đến lạ. Còn khi không có Kiệt, những câu chuyện với Lan đều nhắc đến tên anh. Cô không thú nhận gì cả, nhưng Lan thì khẳng định quả quyết là Thái An đã biết yêu rồi.

Lần nọ, ngồi bên Kiệt hóng gió ở bến sông Bạch Đằng, Thái An nhắc chuyện xa xôi:
- Chẳng biết trong 10 năm tới, anh và em sẽ như thế nào đây nhỉ? Lúc đó em lớn rồi nè, chắc đã có chồng, có con. Mẹ em nói muốn em học hành cho giỏi, sau này làm kiếm nhiều tiền, đỡ vất vả lại không dựa dẫm vào chồng. Nhưng nếu em học không ra gì thì tốt nhất là lấy chồng giàu cho đỡ cực thân. Còn anh, có nghĩ tương lai mình sẽ ra sao không?
- Anh không biết, anh...
Câu trả lời của Kiệt bị bỏ lửng. Kiệt không nói thêm lời nào nữa. Thái An cảm nhận được sự im ắng bất thường này. Hai con người ngồi cạnh nhau mà bất động như tượng. Chỉ có làn gió lùa vào suối tóc dài óng ả của Thái An, hương từ tóc cô tỏa ra thơm ngát. Bỗng một con mèo từ đâu nhảy ra cạnh Thái An làm cô giật mình, xua tan không khí tĩnh lặng khi ấy. Anh quay sang nhắc cô giờ về. Anh đi trước, cô lũi thũi theo sau đi về phía bãi giữ xe.
Chiều hôm sau, anh gọi điện cho Thái An, chỉ nói ngắn gọn một câu "Công ty anh dạo này đơn hàng về nhiều. Máy hoạt động hết công suất nên bị hỏng hoài. Anh phải tăng ca thường xuyên, sẽ không nhiều thời gian sang thăm em. Em nhớ giữ sức khỏe nhé". Nói xong, Kiệt cúp máy, để lại cho Thái An một khoảng trống tẻ nhạt.
***
Đã gần 2 tháng kể từ ngày Kiệt thông báo về tình hình công việc ở công ty, anh không hề ghé sang nhà cô nữa. Ngay cả một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn cũng không hề có, cứ "im thin thít và lặn mất tăm". Cô cảm thấy mình như bị đưa vào quên lãng, nhìn đâu cũng chỉ một màu xám xịt. Cô lại gọi điện sang nhà anh như những lần cố liên lạc trước đó. Là anh bắt máy, vẫn chất giọng nhẹ nhàng. Cô gợi ý về cuộc hẹn:
- Hôm nay mình gặp nhau nhé.
- Được thôi, 1h trưa tại nhà em. Lát ta nói chuyện sau ha.
Đầu dây bên kia gác máy. Thái An nghe trống ngực mình đập thình thịch. Lát nữa thôi, khi gặp Kiệt, cô sẽ phải nói gì sau gần 2 tháng trời không liên lạc. Chuyện của họ sẽ diễn tiến như thế nào đây, là một dấu chấm hết hay cơ hội mới lại mở ra. Những lo lắng cứ quấn lấy cô, cảm giác nghẹt thở. Cô vội vàng đi chọn lấy một bộ đầm thanh thoát, là thật kỹ cho phẳng phiu. Ít nhất lúc này, cô muốn mình có một ngoại hình tự tin để đối diện với người ấy. Để biết câu trả lời đằng sau khoảng lặng anh mang đến cho cô là gì.
1h15. Kiệt vẫn chưa xuất hiện. Sự chờ đợi này Thái An đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Rồi thất vọng. Rồi chán nản. Lẽ nào lần quan trọng này anh lại tiếp tục để cô hụt hẫng thêm. Thái An lặng lẽ vào phòng thay áo. Bên ngoài có tiếng chuông cửa, Thái An hờ hững lê từng bước chân ra đón khách. Trước mặt Thái An, Kiệt tươm tất với nụ cười duyên. Như chưa từng có chuyện anh mất tích suốt gần 2 tháng trời, mọi cố gắng liên lạc đều không có kết quả. Một thoáng vui mừng, đan xen sự giận dỗi, Thái An dẫn Kiệt vào nhà ngồi trò chuyện. Mấy lần Thái An toan hỏi nguyên nhân, Kiệt đều đánh trống lảng sang chuyện khác. Cuộc trò chuyện dừng lại khi anh lên tiếng rủ rê:
- Mình đi ăn kem nha em.
- Dạ.
Thái An đỏ ửng đôi gò má, chậm rãi từng bước sau lưng Kiệt. Một tín hiệu đầy khởi sắc. Lát nữa thôi, Thái An sẽ gom hết những bức xúc trong lòng, nói rõ cho Kiệt nghe và chờ xem thái độ của anh sau đó. Kiệt vẫn nồng nàn, vẫn dành cho cô những cử chỉ ân cần chăm sóc. Trong đôi mắt anh, đôi mắt trìu mến là thế. Nhưng, sao Thái An vẫn cảm nhận đâu đó một sự trống trải. Nhất là khi hỏi anh về ba mẹ, gia đình. Kiệt là một dấu hỏi lớn mà Thái An luôn muốn khám phá. Nhất là giờ đây, khi cô biết mình đã dành tất cả tình yêu cho anh.
Quán buổi trưa nhưng có nhiều cặp tình nhân hò hẹn. Thái An nhìn quanh, chạnh lòng không biết mối quan hệ giữa mình với Kiệt bây giờ là gì. Trong khi anh vẫn cứ thao thao bất tuyệt về những bận rộn xung quanh cuộc sống. Như thể đó là câu trả lời cho tất cả những ấm ức trong lòng Thái An bấy lâu. Dù gì, cô với anh chưa bắt đầu, cô có quyền gì hạch hỏi người ta. Thôi thì chờ xem thái độ người ta thế nào đã. Buổi đi chơi nhàn nhạt. Cô cảm thấy thế nhưng vẫn tin rằng tình cảm sẽ dần nảy sinh từ những cơ hội be bé như thế. Trước khi tạm biệt anh, Thái An hỏi nhỏ:
- Khi nào thì mình gặp nhau nữa?
- Anh cũng chưa biết.
Lại một câu nói vô tình của Kiệt khiến tim Thái An đau nhói. Rõ ràng là anh không có thành ý níu giữ, phát triển mối quan hệ tình cảm này. Mà sao Thái An cứ mãi nuôi hy vọng. Cô tự trách mình ngốc nghếch. Và dường như, đứng trước tình yêu, con người luôn ngốc nghếch như thế.
Lại hơn 1 tháng trôi qua, Kiệt biệt tăm không điện thoại, không gặp mặt. Thái An ôm lấy nỗi thất vọng tràn đầy...