Luôn ở bên cạnh
Posted at 27/09/2015
239 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
...cô ấy nói muốn giải thích tại sao chia tay tôi.
Nhưng để làm gì cơ chứ? Giờ nó đã không còn quan trọng nữa, có nghe thì cũng chỉ làm tôi thêm đau mà thôi...
***
Những ngày cuối thu, gió thổi se lạnh. Tôi đưa tay đón lấy giọt nắng cuối cùng trước khi nó tắt hẳn. Một hành động mà chính tôi cũng không hiểu nổi. Không rõ nữa, chắc tại tôi nhớ đến Phương. Đã lâu rồi hai đứa tôi không gặp nhau. Ba tháng mười bốn ngày. Kể từ khi tôi và Phương chính thức chia tay.
Tôi nhớ hôm ấy, một ngày trời xám xịt. Phương hẹn tôi tại Cà Fe sách – cái quán nằm sâu trong một con ngõ dài vài vài trăm mét, nhưng cũng không khó để tìm ra nó. Quán lúc nào cũng đông khách, bởi người ta đến với nó không chỉ để nhâm nhi cà phê hay thưởng thức những món sinh tố lạ miệng mà cònmuốn đắm mình vào một không gian yên tĩnh và lãng mạn đến lạ thường với những cuốn sách. Sách nhiều, mà thể loại nào cũng có.
Vừa thấy tôi, Phương vẫy tay. Tôi tiến đến gần cô ấy, nở một nụ cười thay cho lời chào. Tôi ngồi xuống, gọi đồ uống.Trong lúc chờ chị phục vụ mang đồ uống ra, tôi mải ngắm Phương vì cô ấy có sức hấp dẫn kì lạ. Trên tay, Phương cầmmột cuốn sách. Cô ấy lật nhẹ từng trang và có vẻ đọc rất chăm chú đến nỗi chẳng thèm để ý xem tôi đang làm gì. Tôi cứ nhìn Phương, nhìn vẻ đẹp dịu dàng hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hôm nay có vẻ hơi buồn. Tôi không nỡ phá vỡ không gian của Phương, nên cứ ngồi im lặng. Chị phục vụ mang li nước racho tôi và chị là người vô tình phá vỡ không gian ấy. Phương gập cuốn sách lại, cô ấy đưa mắt nhìn tôi.
- Quang này.
- Sao thế – Tôi cười – Có chuyện gì Phương cứ nói đi.
- Quang không được buồn, khi Phương nói ra điều này nhé. Thựcsự Phương đã suy nghĩ rất nhiều nên mới đưa ra quyết định.
- Không sao đâu – Tôi nói.
- Hai đứa mình dừng lại nhé. Có lẽ cả hai sẽ tốt hơn khi chúng ta làm bạn.
Như sét đánh ngang tai, mặt tôi méo sệch, nụ cười trên môi tắt hẳn. Khi tôi còn chưa kịp định hình mình sẽ phải nói gì tiếp, thì tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phương vang lên. Cô ấy đứng dậy, xin lỗi tôi về trước vì có việc. Và Phương cứ thế bỏ đi mặc cho tôi ngồi đấy chết lặng.
Ngoài trời, những đám mây xám xịt bắt đầu trút nước. Tôi đứng dậy, ra về mà tâm trạng không thể vui vẻ. Cũng phải thôi, vui làm được khi tôi vừa bị "đá". Một cú đá không làmtôi ngã ngửa, nhưng làm trái tim tôi rỉ máu.
Tôi bước trong mưa như một thằng ngốc, trước ánh mất tò mòvà lời xì xào của những người nhìn thấy...
***
Tôi về nhà sau hơn một tiếng dầm mưa. Cứ tưởng mưa sẽ cuốn trôi hết buồn phiền trong lòng tôi. Nhưng không mưa chỉ làm tôi buồn hơn mà thôi. Tôi và Phương quen nhau được hơn hai năm, vậy mà nói dừng lại là dừng lại luôn. Phương không cho tôi một do. Không hỏi xem tôi có đồng ý hay không? Cũng chẳng quan tâm xem tôi đang nghĩ gì. Tôi nhắn tin Phương không trả lời. Đến khi nhấc máy gọi, tôi mới biết cô ấy đã tắt máy.
Cứ đều đặn như thế, trong vòng một tháng, hôm nào tôi cũng gửi cho cô ấy một tin nhắn, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại, nhưng cái mà tôi nhận được chỉ là một câu nói vô tình được cài đặt sẵn "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".Tôi đang vì Phương mà tự biến mình thành một kẻ khờ khạo. Tôi nhủ lòng, phải tập cách quên Phương. Tiếc rằng, tôi lại không làm được điều đó. Tôi nghĩ về Phương nhiều hơn một thói quen thường ngày, và dường như không thể xóa đi. Cũng phải thôi, đâu dễ quên như thế, khi hai năm chúng tôi quen nhau là hai năm đầy ắp những kỉ niệm.
Gần nhất, là trước hôm chúng tôi chia tay năm ngày. Hôm ấy, trời lấp lánh sao, tôi cả Phương đi thả đèn trời. Cái đèn là bao công sức tôi tự mày mò làm ra. Nói ra thì dài lắm, nhưng với tôi đó là món quà ý nghĩanhất mà tôi từng tặng Phương. Tôi đốt lửa, cái đèn sáng rực rỡ. Phương cầm một bên, tôi cầm một bên. Trước lúc hai đứa cùng buông tay, tôi thấy Phương nhắm mắt ước một điều gì đó. Rồi cái đèn bay lên, cứ cao dần, cao dần cho đến khi thành một chấm bé trên bầu trời đêm rộng lớn thênh thang. Cả hai chúng tôi đều không biết cái đèn rồi sẽ bay về đâu và sẽ rơi xuống lúc nào khi ngọn lửa tắt. Nhưng tôi, Phương, cả hai đều muốn đi thật xa. Tuy nhiên, cái điều hoang đường ấy, không bao giờ trở thành sự thật. Vì chúng tôi đã chia tay sau đó năm ngày.
***
Một buổi sáng thức dậy, tôi chợt phát hiện ra (chả mấy liên quan) là dạo này tôi không còn nghĩ về Phương nhiều như trước. Hình như tôi đang quên cô ấy, và đó là một điều may mắn với tôi, vì như thế tim tim tôi sẽ bớt đau hơn.Tôi vươn vai bước ra khỏi giường, chuẩn bị mọi thứ trước khi đi học.
Tôi lên xe buýt lúc đồng hồ chỉ 6h tròn. Xe buýt hôm nay vắng người lạ thường. Nếu như mọi hôm, tầm này đã hết chỗ ngồi. Đối tượng chủ yếu là đám học sinh như tôi, chọn xe buýt làm phương tiện đi học. Tôi nhìn và chọn cho mình mộtchỗ cạnh cửa sổ. Tôi ngả lưng, "thong thả ngắm cảnh hai mươi phút", trước khi xe buýt dừng ở bến gần truờng tôi.
Tôi không nhớ từ năm học lớp mấy, nhưng cũng khá lâu rồi, kể từ khi tôi chọn xe buýt làm bạn, thì tôi luôn có mặt tại bến xe cạnh nhà lúc 6 giờ, bắt chuyến xe quen thuộc, dù hôm ấy trời nắng, mưa, hay lạnh run người. Cõ lẽ vì thế mà tôi và bác lại xe đã quá quen nhau. Thỉnh thoảng, tôi vẫn hỏi bác một vài địa điểm trong thành phố mà tôi chưa rõ, dĩ nhiên tôi được bác chỉ bảo tận tình. Tôi rất quý bác, nên mỗi lần lên xe dù đông hay vắng khách tôi cũng không quên chào bác một tiếng. Bác cũng quay ra, nhìn tôi nở một nụ cuời tươi "Chào cậu thanh niên!"...