Lối không nhau

Posted at 27/09/2015

144 Views


Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
***

Gom tất cả giấy nằm bừa bộn trên bàn bỏ vào hộc, anh đóng mạnh tay rồi ngồi thừ ra nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính đang tắt. Đến lúc phải kết thúc một ngày dài. Theo thói quen, anh bật nắp địên thoại lên dù biết rằng chẳng hề có tin nhắn nào mới, không có cuộc gọi nào lỡ, chỉ là thói quen mà thôi. Cũng thói quen, anh mở hộp thư tin nhắn. Hộp thư đến còn lại 03 tin từ Minh, tin nhắn chúc ngủ ngon từ hôm qua và vài dòng đùa cợt. Anh chọn Delete all cho tin nhắn đến. Lần lựơt truợt xuống những cái tên trong danh bạ mong kiếm một cái tên nào đó vừa quen vừa lâu rồi không liên lạc, cũng chẳng biết để làm gì, chỉ như một cách giết thời gian quên đi cái khí trời Sài Gòn về chiều nhiều xe và đầy nghẹt tiếng ồn. Bất chợt ngón tay cái anh dừng lại.
Đã lâu rồi anh không gọi cho Cô. Từ bao giờ cho lần cuối cùng anh không nhớ nữa. Chỉ có Cô vẫn hay gọi hoặc nhắn tin cho anh. Cũng lâu rồi Cô không làm vậy nữa. Có lẽ anh quen với việc đó rồi nên khi yêu dù không ít lần nhớ đến Cô nhưng anh vẫn thường đợi những tin nhắn hay cuộc gọi từ Cô vì anh biết chắc chắn thế nào Cô cũng làm thế.
Ngay sau khi anh nói lời chia tay, thỉnh thoảng Cô vẫn giữ thói quen nhắn tin cho anh mỗi đêm hoặc gọi cho anh khi đi làm về. Những lúc ấy chỉ nói với nhau những chuyện huyên thuyên, đến một lúc tự thấy không còn cho nhau sự đồng điệu nào chung nên cũng không kéo dài cuộc nói chuyện. Sự xa lạ từ đâu tìm đến, vứt những thói quen đi xa. Đôi khi anh thấy hơi khó chịu khi bắt máy, cũng không biết phải nói với nhau điều gì. Ngày truớc khi yêu nhau, hai đứa có thể nói với nhau đủ thứ mà không thấy chán, nhưng về sau anh thấy nhàm khi nghe bất kì điều gì từ Cô. Anh thấy nhạt thếch cho những lời nhõng nhẽo của Cô mà trước kia anh rất thích. Cả những thói quen lạ lùng của Cô cũng có thể khiến anh bực bội và cáu gắt. Anh không hiểu tại sao với chính mình nữa. Đó là dấu hiệu ra đi của một tình yêu sao?
Cô vẫn luôn nồng nhiệt với anh. Cô gọi hỏi thăm anh hằng ngày khi anh đi công tác xa. Cô nhắn tin nhắc nhở anh nhớ mang áo mưa theo khi mùa mưa đến. Vẫn bằng thái độ nhẹ nhàng nhất và chu đáo nhất, Cô quan tâm đến anh bằng một tình yêu tinh nguyên như nào mới quen. Nhưng sao anh thấy bực bội với Cô, với cách cư xử đó, ngày qua ngày. Anh bắt đầu những cuộc điện thoại từ Cô bằng câu nói "Có chuyện gì không?" một cách khô khan và chát nghét. Anh thấy mình độc ác và nhẫn tâm, căm giận chính mình và với Cô. Anh quyết định chia tay dù biết Cô còn yêu anh nhiều lắm. Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
Ngày chia tay Cô không khóc. Cô cũng không cười, dù là nhếch mép. Đôi mắt Cô nhìn xa xăm, anh cảm giác như nó chứa cả một sa mạc đang trong cơn lốc cát. Có cái gì đó rất xa xôi nhưng cũng rất mãnh liệt, nó có thể cuốn người ta vào vòng xóay ấy rồi nghiền nát người ta trong đó thành từng mảnh vụn. Giọng Cô đều đều, như những lời thốt ra là những hạt suơng, lờn vờn và chẳng bay lên được, nặng trĩu. Anh cảm giác như những lời nói thoát ra mang theo hơi nước để rồi Cô giữ lại cho riêng mình một sự hoang sơ và khô khốc. Ngay lúc ấy anh nghĩ đến Minh, anh quen Minh được khoảng 1 tháng qua sự giới thiệu của một người bạn.
Minh khác Cô nhiều. Minh bốc đồng và đôi khi hơi mạnh miệng, là con gái thành phố nên trong cách nói năng ít nhiều Minh hơi xốc nổi. Anh vẫn thuờng ngầm so sánh Minh với Cô khi hai người đi chơi chung. Chẳng tìm thấy điểm đồng nào giữa hai người ngoài việc cả hai đều là giới nữ. Nhưng thời gian quen với Minh làm anh thích thú. Có thể là cảm giác mới lạ. Minh như làn gió lạ thổi ào vào cuộc sống của anh vốn bình lặng bên Cô. Anh thấy đầu mình căng ra, vì những lời Cô nói hay vì hình ảnh Minh lờn vờn, anh không rõ. Có lẽ là cả hai.
***
Thay vì là tiếng chuông đổ dài là tiếng ò í e báo không liên lạc đựơc. Anh chau mày. Trước giờ chưa bao giờ thuê bao của Cô trong tình trạng không liên lạc đuợc. Cô luôn cẩn thận sạc đầy pin trước khi ra ngoài và luôn trong tư thế sẵn sàng bắt máy các cuộc gọi đến. Tiếng báo của tổng đài làm anh ngạc nhiên và chút bực bội.
Hay là Cô đổi số?
Anh thử bấm lại số máy ấy một cách cáu gắt. Đứng trước bãi đậu xe anh đưa điện thoại lên tai và mày cau lại. Lần này là tiếng nhạc chờ, giọng nữ ca sĩ nghe da diết " Và rồi một ngày ngồi mãi nhớ về anh, một ngừoi tuyệt vời hiện hữu trong tim em, một nguời tình cờ làm trái tim của em bật khóc khi mỗi đêm về..." Anh nghe tim mình đánh liên hồi, như cảm giác hồi còn đi học mỗi lần chuẩn bị vào thi, có cái gì đó bóp nghẹn lấy tim mình.
 - Alo.
- Ừ. Em hả? Anh đây.
- Gọi em có chuyện gì không? – lại một lần nữa anh nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Câu nói ấy anh vẫn thuờng nói với Cô ngày trước
- Em tan giờ làm chưa? Đang làm gì vậy?
- Em đang làm cho xong một số việc. Vẫn còn ở công ty. Sao vậy anh?
- Mình gặp nhau chút. Đuợc không? – anh cảm giác mình đang hồi hộp, như sợ rằng lời đề nghị của một thằng nhóc mới lớn với cô bé nó thích sẽ bị từ chối.
- Anh ghé đón em nhé. Sáng nay em hơi mệt nên nhờ bạn rước đi làm.
- Anh đến ngay.
Luống cuống. Anh không hiểu tại sao nữa. Nửa như mong chờ nửa như sợ đánh mất.
Café chiều. Cô ngồi đối diện anh, tươi trẻ với lớp trang điểm nhẹ. Nhưng sao anh vẫn có cảm giác lờn vờn đâu đó chút hoang sơ, một thứ gì đó đã ra đi, là gì thì anh chịu. Cô nhìn anh bằng cái nhìn trống vắng nhất. Quán cũ, nơi hai ngừơi vẫn thuờng ghé, anh không nhớ tại sao Cô hay chọn quán này, có lần anh đã cảm thấy bực bội với Cô vì có hằng trăm quán trong thành phố hơn 07 triệu dân này sao Cô cứ nhất quyết bắt anh chở đến quán này. Những lần ấy Cô chỉ cười. Những ô cửa đỏ, những chậu hoa bày dọc lối đi và những khu dành cho khách bằng gỗ, chỉ có vậy.
-   Cho em một cacao nóng. – Cô quay sang cười cùng ngưòi phục vụ, giữ nguyên nụ cười ấy, Cô quay sang anh – Anh dạo này thế nào? Bận lắm không?
-  Tùy ngày thôi.
-  Hôm nay anh bận lắm đúng không? – cô nhấm chút nứơc lọc rồi nhoẻn nụ cừơi
Cô luôn làm anh ngạc nhiên về những sự thật không thể chối bỏ mà chẳng ai nói ra, vậy mà Cô lại biết.
- Sao em biết?
Em đã từng yêu anh mà. Điều đó đâu phải là bí mật gì. Hôm truớc em có thấy anh trong Vincom, vì cũng bận nên em không đến chào.
Vincom? Hồi nào nhỉ? – anh căng não ra, cố nặn kí ức cho nó trôi về miền nào đó gắn với chữ Vincom. Chẳng lẽ là lần anh bị Minh kéo hết hàng này qua hàng khác trong Vincom một buổi tối tháng trúơc chỉ để kiếm cho bằng được bộ váy đi đám cưới bạn Minh?
- Cách đây không lâu. Minh nhìn xinh...

XtGem Forum catalog