XtGem Forum catalog

Lỡ hẹn

Posted at 27/09/2015

173 Views

Anh vì em mà không thể nào dành tâm trí cho việc gì khác. Trước đây anh chưa từng vì ai mà phát điên lên như vậy. Nhưng...
Duy chưa kịp nói hết câu, Chi đã ngăn chàng bằng một nụ hôn còn vương hơi lạnh - nụ hôn mang mùi ích kỉ của một con tim đang khao khát có lấy yêu thương không chỉ trong phút giây vụt lóe:
- Không nhưng nhị gì cả, anh là của em!
***
Duy và Chi đều giống nhau - làm thương tổn nhau hết lần này đến lần khác nhưng nhất quyết không chịu quay đầu. Dù Chi biết mình ích kỉ đến mức độ nào và ngày phải buông tay Duy nhất định sẽ đến, nàng có cam lòng hay không thì sự thật vẫn sẽ như vậy. Vì lẽ đó nàng nhất định phải tìm bằng được một lí do để có thể buông tay anh theo cách dễ dàng nhất.
Duy và Chi đã yêu nhau bao lâu rồi? Có thể gọi đó là tình yêu không? Có ai biết nàng là người yêu của Duy đâu, họ chỉ biết cô gái đó. Duy hay ôm nàng trong vòng tay mà trầm giọng lại:
- Sao em lại dại khờ đến thế chứ?
Ừ, nàng biết là mình dại khờ lắm, dại không để đâu cho hết khi cứ bám riết lấy những yêu thương tạm bợ nhưng lại không biết phải làm cách nào để thoát khỏi vòng vậy dại khờ ấy, Cứ mỗi lần Duy cố đẩy nàng ra, nàng càng muốn lại gần, càng muốn nhìn thấy chàng, muốn nghe giọng chàng trầm lại khác thường như thế. Lời Duy nói ra không ngọt ngào ru tim nàng ngủ quên, luôn luôn đắng xót. Chàng nói rằng những xúc cảm của cả nàng và chàng sẽ phải chấm dứt vào một lúc nào đó, nó sẽ không quá xa xôi và vào ngày ấy, nàng sẽ là người đau khổ nhất, chứ không phải là chàng. Nhưng rồi sau rất nhiều dằn vặt, chàng vẫn chưa có cách nào rời bỏ Chi, chàng cũng cần Chi như chính Chi cần chàng. Duy sợ nàng ngã đau và chàng - người gây ra nỗi đau ấy, người vẫn chưa thể nào hết yêu nàng bằng mọi cách sẽ không thể bình yên bên một người nào khác. Chàng sẽ tìm, tìm cho ra một lí do để cả Chi và chàng có thể buông bỏ nhau dễ dàng nhất, bình yên và ít đau đớn nhất.
Suốt hai năm qua, Chi và Duy ở cạnh nhau lặng lẽ, cái sự lặng lẽ nhiều lúc tưởng như vô hình nhưng Chi chấp nhận. Những buổi hẹn hò muộn sau lúc chàng đã làm trọn bổn phận là người yêu bên cạnh cô gái đó. Chi đủ hiểu Duy dằn vặt mình thế nào sau những buổi hẹn hò như thế. Dù Duy yêu nàng, chàng không thể nào rời bỏ cô gái đó. Có lẽ sẽ khiến nhiều người thắc mắc nhưng cô gái đó từ rất lâu đã coi Duy là chỗ dựa lớn nhất và duy nhất của mình. Vả lại, với Duy, người con gái đó cũng giống Chi đã trở thành một phần cuộc sống của chàng dù không phải tình yêu, đó là tình thương, là tình thương.
3. Cái tin Duy sắp kết hôn không làm Chi ngạc nhiên. Ừ, phải kết hôn chứ, Duy và cô gái ấy đã đính hôn từ trước lúc chàng gặp Chi kia. Duy không nói nàng cũng biết. Duy không báo cho nàng, nàng vẫn biết. Cái gì nàng cũng biết, cái gì nàng cũng tự nhủ mình sẵn sàng mà sao ngay bây giờ, sau lúc nghe cái tin ấy nàng lại thấy mình chới với đến mức độ này?
Suốt từ lúc quen Duy, Chi luôn tự nhủ mình phải tìm bằng được một lí do để hai người có thể buông bỏ nhau nhưng rồi những buổi hẹn hò cùng Duy, đắm chìm trong hạnh phúc cùng chàng, cùng nhịp tim rạo rực hơn, nàng quên mình là kẻ thứ ba phá đám, quên rằng cả nàng và Duy đều quá sai lầm trong mối quan hệ này, có lỗi với nhau và cả người con gái đó. Có lẽ Duy cũng vậy nên khi những cảm xúc ấy tạm xa rời, Chi càng bẽ bàng, càng khổ đau, dằn vặt.
***
Hai năm là một chuyến hành trình mà Chi đi lạc, sai lầm từ quyết định đầu tiên khi bước lên để rồi không thể rời khỏi đoàn tàu đó. Dù cho rất sợ hãi, Chi vẫn liều lĩnh ở lại vì sợ phía trước có thứ gì đó khác lạ mình không kịp thấy. Dù đớn đau vì những yêu thương với Duy nhưng rời bỏ thì nàng nuối tiếc. Bây giờ tàu đã chuẩn bị cập bến rồi, nàng phải xuống chứ, xuống lặng lẽ như cách nàng rời khỏi cuộc sống của Duy và người con gái ấy, giống như khi bước vào cuộc sống của Duy mà người con gái kia không hề hay biết.
Thứ khác lạ mà nàng nhận ra trong thời gian qua là những yêu thương chan nước mắt, lỗi lầm, khổ đau, vậy đấy ! Nàng sẽ xuống được bằng mọi cách dù sau đó, vết thương có thể bầm đau lâu, rất lâu. Nàng biết mình không thể ích kỉ mà ghì siết lấy Duy bằng cái lí do rằng chàng yêu nàng chứ không phải người con gái kia. Rốt cuộc tình yêu vẫn luôn có những rào cản vô hình là người trước - người sau nhưng tiếc điều hạnh phúc không phải cứ xếp hàng là có thể mua. Nếu thế, lâu mấy nàng cũng cố chờ để mua cho được.
Chi không chắc sau chuyến tàu này, nàng có tiếp tục trên một hành trình mới, có đủ sức lực và can đảm cho một yêu thương mới. Rốt cuộc trong một mối tình, người thứ ba mãi mãi là người thứ ba cho dù có bằng cách nào đi chăng nữa. Đã có lúc Chi ước người con gái kia biết, biết thật tường tận về mối quan hệ giữa nàng và Duy để rồi sau đấy nổi trận cuồng phong hay oán hận nàng để cái cảm giác tội lỗi của một kẻ thứ ba đi cướp hạnh phúc người khác không bất chợt bủa vây và bóp nghẹt nàng trong những phút giây hạnh phúc lỡ làng, không trọn vẹn. Đáng tiếc cô ấy không biết, có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài còn nàng tin cảm giác hẫng hụt yêu thương không lẽ gì một cô gái không cảm nhận được. Cô gái ấy yếu đuối, nàng vẫn luôn ghét sự yếu đuối nhưng đó là cô gái mà nàng không thể nào ghét bỏ, giống như Duy. Nàng đã gặp cô gái đó mà mãi đến sau này khi nghĩ về buổi gặp gỡ ấy, nàng vẫn không thể hiểu được mình. Cô ấy rất hiền, rất dịu dàng và rất yêu Duy - cái thứ tình cảm không giống nàng, đúng hơn là cần thiết, rất cần thiết tựa không khí hít thở. Cô ấy bao dung, bao dung vô điều kiện với Duy, yêu chàng hết lòng dù mập mờ biết rằng trái tim Duy thuộc về nơi chốn khác. Chi thầm nghĩ nếu nàng là cô ấy thì mối tình này đã kết thúc từ lâu lắm rồi kia. Xét cho cùng thì cả nàng và cô gái ấy đều dại khờ theo những cách khác nhau. Và nàng khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc trước mặt người con gái đó - rào cản hạnh phúc của chính nàng. Vậy mà trong khoảnh khắc, nàng thấy lòng an nhiên lại, lạ lùng biết bao nhiêu..
4. Chi nằm lì trong gian phòng chật chội, những ngón tay thon dài khe khẽ mân mê trên bức hình chụp chung với Duy, lòng ngân dài mỏi mệt. Thật lạ! Cảm nhận đó chưa bao giờ nàng có trước đây, trước lúc gặp người con gái đó, nàng không hề mỏi mệt. Phải chăng trước kia, vì vội vàng mà nàng quên đi hết còn lúc này, khi mọi thứ chậm lại, nàng bắt đầu cảm nhận được và mệt mỏi hơn, bù cho những ngày tháng cũ không biết nó là gì. Đã được một tháng rồi, nàng không gặp Duy.
Vừa nghĩ đến, Chi bất chợt giật mình vì tiếng cửa mở, là Duy, nàng quay ra còn bàn tay giữ nguyên trang sách đang đọc dở. Duy ngồi xuống cạnh nàng, không nói, chỉ nhìn. Có lẽ chàng không biết phải bắt đầu từ đâu, nàng nghĩ vậy. Nàng gập cuốn truyện của chàng lại, vẫn cầm trên tay ngắm nghía. Chàng viết nó trước lúc gặp nàng vậy mà cứ như thể chàng viết nó cho nàng, cho mối tình của hai người vậy, sao có thể giống nhau đến vậy. Khóe mắt nàng bất chợt nhòe nước nhưng lòng bình yên lạ:
- Anh viết nó cho em đấy à? - Cuối cùng vẫn là nàng lên tiếng trước, nụ cười méo xệch đi đón hàng nước mắt mặn chạt. Chàng tiến lại gần hơn, toan gạt nước mắt thì nàng quay đi òa nức nở:
- Chị ấy đang khóc đấy!
Lại một khoảng yên lặng, tim chàng chết nhịp, nàng bảo tiếp:
- Em có lí do rồi, để chúng mình xa nhau. Em đã tự nhủ mệt sẽ dừng lại, thời khắc đó đến rồi.
- Anh chưa có!
- Anh có rồi, có trước em kia - nàng tranh lời chàng - chỉ vì chúng ta tiếc nuối, điên rồ và ngu ngốc nên mới lừa nhau hết lần này đến lần khác....
Duy ngẩn người trong tiếng Chi nấc nghẹn. Ừ, chàng đã có cho mình một lí do từ rất lâu, lí do để xa nàng, để sẵn sàng ở bên người con gái chàng sắp cưới làm vợ, từ trước lúc gặp nàng kia. Nhưng rồi chàng không ngờ khi đã gặp nàng, lí do ấy lại bị giấu đi rất kĩ càng, vì nuối tiếc.
Duy nhìn trang bìa in trích dẫn trong tập truyện của mình bị Chi vứt lăn lóc trên tấm thảm trải sàn, lại vẫn nghe tiếng Chi nấc nghẹn, lòng thấm mệt nhoài. Nhưng rồi cũng giống như Chi, lòng chàng an nhiên lạ sau giọt nước mắt làm nhòe đi những con chữ như đang múa nhảy:
"Cũng như cuộc sống, tình yêu là một chuyến hành trình. Bạn có quyền lựa chọn lộ trình cho riêng mình. An toàn vì thấy trước tất cả hay bất ngờ nhưng chất chứa hiểm nguy? Dù thế nào, tôi cũng mong bạn cuồng nhiệt hết mình và đừng toan tính gì cả. Có thể bạn đến đích, và hạnh phúc cũng có thể không nhưng đừng hối tiếc vì nó là một phần cuộc sống của bạn ở hiện tại và là hồi ức của những tháng ngày về sau. Nếu lỡ dở dang, hãy xuống xe bình thản, coi như lỡ một chiếc xe chật chội, lỡ hẹn cùng yêu thương cũng giống vậy thôi. Và rồi bạn sẽ tiếp tục chuẩn bị đủ tư trang cho một hành trình yêu thương mới, trên một chiếc xe khác, cùng một ai khác thực sự dành cho riêng bạn..."
Di An






....