Teya Salat

Khi áo khoác đỏ đi ngang trái tim tôi

Posted at 27/09/2015

191 Views


 Sau này tôi không còn hận ông trời nữa vì tôi biết tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Có những phút giây lướt qua nhau là ngắn ngủi nhưng có thể viết nên câu chuyện rất dài...
***
16h
Tiếng kin kít của bánh xe và tiếng cửa sổ va lách cách báo hiệu đã tới trạm dừng xe buýt. Cái nắng xuyên qua kính thủy tinh làm tôi nheo nheo đôi mắt. Ngó thấy có bóng người bước đến gần ghế mình, tôi tự giác nhấc mông dịch vào ghế trong, lòng nhủ thầm may mà sắp mưa nên mấy cái tia nắng này yếu ớt đến tệ hại. Cái bóng ấy đặt xuống dưới chân một cái ba lô màu đen, sau đó lại kẹp vào giữa hai đầu gối.
A! là giữ của sao?
Thôi nhé, dù đúng là phần tử chuyên cúp tiết cuối của lớp đại học cũng năm cuối nốt nhưng trông không đến nỗi đầu gấu chứ hả? Lại đang trên xe buýt thế này? Lại đang ngồi phía trong? Hừ nhẹ một tiếng, dịch mông sát vào góc, nhắm mắt dưỡng thần không thèm chấp, nghĩ ngợi rằng biết đâu cả tài sản của người ta ở đó.

Xe lại rùng mình lắc lư vài cái rồi rung rung hòa vào dòng người. Đầu bị cụng vào cửa xe đau đến mở mắt. Trời không thương người muốn ngủ có phải không? Tiện thể mở mắt, thôi thì liếc qua cái bóng bên cạnh. Con gái nha! Áo khoác đỏ nha! Tóc đuôi gà nha! Lưng đột nhiên không ai đánh mà thẳng lên từ từ, tay cũng khoanh lại trước ngực. Nhất định phải giữ phong độ. Cô gái lúc này đang mở ví, ngón tay lướt qua một xấp xanh đỏ, tìm rồi lại tìm. Sau cùng cầm năm sáu tờ khác màu nhau giao cho người bán vé:
- Đến bến ạ!
- Cảm ơn, 18 nghìn, à, đủ tiền rồi!
Hóa ra là tìm tiền lẻ, vậy là không đi xe buýt thường xuyên như tôi, mà giọng cũng dễ nghe. Trong đầu tôi hiện lên mấy dòng chữ: "Làm quen, làm quen, làm quen..."
Miệng chưa kịp mở đã thấy cô gái lôi ra cái điện thoại, hí hoáy nhắn tin. Nhìn tên người nhận, là "My sunshine". Là hoa đã có chủ sao? Chép chép miệng, trời lại không thương kẻ chưa có gấu đêm trung thu sao? Thôi thì đã lỡ liếc rồi, liếc luôn nội dung đi nhỉ?
"...trung thu vui vẻ, năm nay lại không được đoàn viên, hẹn...". Send
Sau đó, một giọt nước mắt rớt xuống màn hình.
Không gian như đứng lại, cứng ngắc...Những người đang cố sức bám tay nắm đứng trên xe nhìn về phía hai cái ghế này bằng những ánh mắt chứa viên đạn ánh sáng. Mà chính xác những tia sáng có tính xuyên thủng ấy lại chiếu thẳng vào thằng nhóc dại dột đang ngơ ngác nhìn lên này. Ha ha, làm sao tôi có thể chịu được áp lực đến thế chứ. Hít vào một ngụm hơi, quay sang áo khoác đỏ cất tiếng:
- Này...
- ... ... ...
Đáp lại chỉ có bờ vai rung rung trong vài giọt nắng rớt qua khung kính mỏng, đôi mắt nhắm, vài giọt long lanh vẫn thi nhau vượt ra khỏi hàng mi... đột nhiên khung cảnh ấy như có một thứ gì đó đánh mạnh vào tôi, khiến tôi ngây ngốc. Phải tổn thương đến thế nào mới có thể khiến một người không thể kìm nén mà đem mình ra chỗ đông để trải lòng? Tôi cảm thấy, mình không nên chạm vào nỗi đau của áo khoác đỏ, tôi sợ nó sẽ đau hơn. Tôi nhớ thời bé, mỗi lần tôi khóc, chỉ cần có ai hỏi đến tôi sẽ không ngừng khóc dữ dội hơn. Sau này tôi đã luôn nghĩ, tự cảm thấy ổn, cái khóc cũng sẽ tự nín.
16h30
Đã nửa tiếng từ khi áo khoác đỏ lên xe, cô ấy đã thôi khóc. Hai tay đang ngịch ngịch cái cột tóc có những bông hoa tim tím. Mái tóc được buông ra xõa mềm hai bên mặt. Rất khác với nét cá tính lúc nãy, lúc này thế nào nhỉ, à...ừm, là thùy mị hơn. Tôi vẫn phải giữ phong độ, ngồi thẳng và lâu lâu mới đưa mắt sang áo khoác đỏ.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mấy tấm kính trên cửa sổ không ngừng phát ra những âm thanh lạch cạch...tôi lại nhìn qua...gió làm tóc cô ấy bay loạn lên, cứ một xíu lại thấy cô ấy đưa tay lên vén lại tóc. Tôi lấy tinh thần nghĩa hiệp kéo lại tấm kính phía sau. Có thế chứ, mấy lọn tóc đã bớt bạo động, cô ấy không cần vén tóc và tôi ... ngại quá... có thể nhìn cô ấy rõ hơn. ^^
Tiếc rằng sự đắc ý của tôi không được bao lâu, gió lại tràn vào từ cửa sổ do cái kéo tay của anh ngồi ghế trên. Lần này là gió từ phía trên, mấy lọn tóc được thể bay qua vai ra đằng sau, tôi có thể nhìn thấy vành tai hơi hồng của cô ấy. Đang khấp khởi trong lòng thì có mấy tiếng nói xung quanh:
- Lạnh thế nhỉ?
- May mà con tôi mặc áo lạnh
- Không biết có mưa không, mưa thì lạnh nữa.
...
Tôi quay sang áo khoác đỏ, cô ấy cũng không ngừng kéo cao cổ áo khoác, tôi cảm thấy dường như cả đầu cô ấy đang chìm trong mũ của chiếc áo đó. Làm sao có thế để mọi người nhìn thấy tôi ngồi với một đống bông màu đỏ chứ? Rất nghĩa hiệp, tôi vươn người lên trước kéo cửa sổ lại, chết tiệt, trời lại không phụ lòng người, cái cửa sổ rất ngoan cố. Ánh mắt của đàn anh phía trên cũng đang nghênh lên nhìn tôi. Buông tay hay không buông tay? Tôi nhắm mắt, lấy hết sức bình sinh kéo thật mạnh, rồi lập tức ngồi phịch xuống ghế.
Không gian lại im ắng, cơn mưa có lẽ đến đúng thời điểm, lộp độp trên nóc xe. Tôi he hé mắt...đương nhiên là tiếp tục liếc sang.....