Teya Salat

Hai chiếc USB

Posted at 27/09/2015

176 Views


Sáng nào cũng vậy, trước giờ đi làm, Diệp Thư lại đứng trước gương, cẩn thận đeo vào cổ chiếc USB màu đen, rồi chiếc USB màu xanh, và cuối cùng là chiếc thẻ công chức.
***
Nhiều lần, anh lại bên cô, vòng tay qua eo cô rồi thì thầm "Ai cũng như vợ yêu của anh thì các hàng nữ trang ê sắc ế mất thôi!" "Em dám chắc là họ không ế đâu! Vì làm gì có ai yêu anh như em, làm gì có ai có được hai chiếc USB rất đặc biệt này!..." – Cô cười. Tự tin.
Dạo đó, cô còn làm ở Công ty A. Anh về làm IT cho cơ quan được 1 tháng thì cũng là lúc cô xin chuyển công tác. 1 tháng – thời gian quá ngắn để anh và cô có thể trò chuyện, tiếp xúc với nhau. Xem nào, 4 lần gặp trong cuộc họp giao ban, 1 lần cô nhờ anh cài chương trình diệt vi rus, 1 lần nhờ anh format chiếc USB, và độ 2-3 lần gật đầu chào nhau trong thang máy. Nói chung, cả cô và anh đều mới chỉ biết tên của nhau. À, có cả tuổi nữa. Vì một lần, trong cuộc họp giao ban, anh đã hỏi "Em tốt nghiệp Đại học lâu chưa?" "Dạ! Em ra trường được hơn 6 năm rồi ạ!" "Ơ! Thế thì chị... hơn em 4 tuổi, em xin lỗi nhé! Tại trông chị trẻ quá! Em lại tưởng chị đang tập sự...".

Cô có thói quen ở lại cơ quan buổi trưa. Tranh thủ lướt web, check mail và chat chit với mấy cô bạn cũng đang "phòng không". Trưa nay, vừa mở Yahoo messenger, cô đã thấy một nick lạ xin được add. Cô có một nguyên tắc là với những nick có họ tên, cơ quan, cô sẽ add lại. Hình như là Long Tuấn ở Công ty A. Cô vừa accept, nick có tên longtuan_a vội "nhảy" ra:
- Em chào chị! Chị có nhớ em không?
- Có, nhớ, rất nhớ! Tuấn phải không?
- Vâng, là em. Sao hồi đó chị đi mà không nói với em một câu!
- Thì....
- Chắc tại thấy em mới vào nên "bỏ qua" chứ gì!
- Không phải! Hồi đó, chị vội quá nên chỉ kịp chào Giám đốc và các Phó giám đốc. Các trưởng phó phòng chị cũng không kịp chào. Mãi sau này, chị mới đến chơi và chào được. Mà sao em có nick của chị?
- Bí mật! Mà chị quên em là dân công nghệ thông tin à? Em còn đọc cả blog của chị rồi cơ nhé! Chị của em dạo này trông xinh và trẻ quá! Nhưng nhìn Avatar là em vẫn nhận ra chị Diệp Thư của em.
- Thế sao bây giờ mới add nick của chị? Một năm rồi còn gì?
- Hì hì! Chị còn nhớ chiếc USB màu đen chị nhờ em format không? Em vẫn còn cầm đây này. Mấy tháng trước, dọn tủ, em nhìn thấy và bỗng nhớ đến chị. Em chỉ buồn cười vì sự "ngố" của chị. Mỗi cái USB chỉ có một cái đĩa cài riêng. Chị format USB của chị, nhưng chị lại đưa đĩa của anh Toàn cho em, thì làm sao em format được.
Từ hôm đó, trưa nào, Tuấn cũng lên mạng trò chuyện với Diệp Thư. Tuấn kể cô nghe về cơ quan cũ, đồng nghiệp cũ của cô. Tuấn bảo mọi người vẫn tiếc vì ngày đó cô vội vàng quá, dẫu rằng việc gia đình cũng rất quan trọng, nhưng thực sự cô làm ở đó rất tốt, rất hợp. Rồi Tuấn kể cô nghe chuyện gia đình, chuyện riêng của Tuấn... Và bao giờ cũng vậy, cứ mỗi lần chat, Tuấn lại không quên hỏi cô trưa nay ăn gì? Ăn được mấy bát? Có ngon miệng không? Phải ăn nhiều cho khỏe! Sáng chị đi làm có bị tắc đường không? Nhớ đi cẩn thận nhé! Cô thấy vui vì được chia sẻ.
Tuấn còn kể rằng cậu đang thuê nhà bên Gia Lâm. Một mình nên chỉ toàn cơm bờ cơm bụi. Cô bỗng nảy ra ý định sẽ đến thăm cậu em đồng nghiệp và làm một bữa liên hoan nho nhỏ chiêu đãi Tuấn. Vả lại, cô cũng chưa bao giờ đi xe máy một mình qua cầu Chương Dương. Cô thấy háo hức.
Biết ý định của cô, Tuấn cũng háo hức không kém :
- Chị sang em chơi nhé! Tiện thể dọn dẹp cho em với! Chứ nam giới ở một mình cũng luộm thuộm lắm!
- Mình sẽ làm món gì ăn em nhỉ!
- Bún sườn chị nhé! Lâu lắm rồi em không được ăn món đó.
Lời gợi ý của Tuấn thật trúng ý cô. Quả thực, cô cũng đã nghĩ đến món đó. Vừa là sở thích mà cũng là món "tủ" của cô.

Sáng thứ 7, cô dậy sớm đi chợ. Mua nào sườn, dọc mùng, cà chua, hành, ngổ, mùi tàu, sấu, nào mắm, muối, gia vị, dấm, tương ớt...Vậy mà loay hoay một lúc cũng phải hơn 9h sáng cô mới qua được cầu Chương Dương. Xuống Nguyễn Văn Cừ, rẽ trái, đây rồi, ngõ vào nhà Tuấn đây rồi.
Cô đừng đầu ngõ, gọi điện cho Tuấn. Cô ngỡ ngàng khi đứng trước mình không phải là một cậu Tuấn đen đen và gầy gầy ngày nào. Trông Tuấn khác quá, trắng và mập hơn trước nhiều. Lại còn rất dí dỏm: "Chà chà, chị gái của em hồi này trông xinh và duyên quá! Ra đường chắc em không nhận ra chị mất. Mà chị mua gì nhiều thế này? Định cho em ăn cả tháng luôn hay sao vậy?".
Khi chưa sang nhà Tuấn, cô cứ hình dung ra một căn phòng chắc phải rất bừa bộn. Nhưng không phải, thật gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Mỗi lần cô nhấp nhổm đứng lên định đi làm bếp, Tuấn lại cười "Chị yên tâm, tẹo nữa hai chị em mình cùng làm, loáng một cái là xong thôi mà! Chị cứ ngồi đây để em nói chuyện đã nào!...". Lúc vào bếp, cô mới thấy những đồ "gia vị" cô mang theo là thừa, nhà Tuấn có đủ hết rồi.
Tuấn bảo: "Nhà em cái gì cũng có rồi, nhưng cái quan trọng nhất lại chưa có!" "Hihi, chắc tại em kén quá đấy mà!" "Đâu có, các nàng toàn chê em nghèo thôi à! Chê em ở quê thôi à! Chị xem có em nào giới thiệu cho em chị nhé!" "Ừ, để chị xem. Nhưng chị sợ làm mối lái lắm. Bắn súng không nên phải đền đạn thì chết dở!". Hai chị em vừa tán gẫu vừa làm bếp. Tiếng cười, tiếng nói vang khắp căn phòng.
Bao cảm giác xốn xang bỗng ùa về khi cô ngồi trước máy tính mỗi buổi trưa, sau hôm gặp lại Tuấn. Không biết vì cô không có anh em trai hay vì một lý do nào khác mà cô luôn mong mỏi được trò chuyện cùng Tuấn, được nấu những món ăn ngon và hợp khẩu vị của cậu em trai.
- Chị ơi! Hôm chị đến em vui lắm. Chị về, em buồn hẳn. Lâu lắm rồi, em mới có được cái cảm giác ấm cúng, ngon miệng của một bữa ăn tại nhà như thế. – Cô đang mải mê nhớ lại cuộc gặp với Tuấn hôm thứ 7, thì cậu "nhảy" ra chat - Tuần sau chị đến nữa chị nhé! Mà chị đừng đi chợ từ nhà. Sang đây rồi hai chị em mình đi, chị phải hướng dẫn em chọn đồ để sau này nếu vợ có nhờ còn biết chọn chứ!
- Được rồi! Nhưng theo chị, 1 tháng 1 lần, chị em mình hãy "cải thiện" bữa ăn. Chứ tuần nào cũng cải thiện, chị e là em sẽ chán mất, mà chị cũng hết món "tủ". Hehe.
...
1 tháng sau...