Hà Nội, Cà phê và Những câu chuyện tình

Posted at 27/09/2015

233 Views

Lẽ ra tôi nên hỏi thêm một chút về gia đình anh và gia đình tôi. Thì tôi đã không bị shock đến như thế khi gặp bác tôi và anh ngồi chờ ở quán.
Khôi cũng shock, dù mức độ không bằng tôi. Anh chỉ sững sờ những phút đầu, rồi mừng rỡ và trò chuyện tíu tít. Tôi thì còn tâm trạng nào mà tiếp chuyện mọi người nữa. Tôi như người vô hồn suốt ba ngày, chỉ quanh quẩn trong phòng, không nói chuyện với ai, đặc biệt là với Khôi. Bác tôi, mẹ tôi và Khôi thì nghĩ đó là một dạng culture shock, nên để yên cho tôi tự thích nghi. Hàng ngày tôi chỉ yên lặng ngắm Khôi, lúc anh ăn, anh ngồi xem tivi, anh chơi bóng rổ trong sân, anh vào phòng tôi cố gắng bắt chuyện nhưng tôi chỉ lặng im... "Anh họ" đối với tôi trở thành khái niệm xa lạ. Hai mươi tuổi, đùng một phát, tôi có một người họ hàng xa lắc xa lơ. Hơn nữa lại là người tôi đã có tình cảm từ trước. Tôi không chấp nhận điều đó. Với mọi người, Khôi là anh họ của tôi, còn tôi thì không bao giờ nghĩ như thế.
Đến ngày thứ tư, tôi vừa ngủ dậy thì đã thấy anh ngồi cạnh giường, khuôn mặt vẫn vậy, đẹp và thánh thiện như một bức tượng thần. Đôi mắt sáng ấm áp của anh nhìn tôi nửa trêu đùa nửa trìu mến. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn bật khóc thật to, cho thỏa những ức chế và đau đớn trong mấy ngày qua. Nhưng tôi kìm lại được, đưa mắt nhìn anh ngụ ý một câu hỏi. Anh mỉm cười:
- Thôi nào cô em, culture shock thế là đủ rồi nha. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi chơi, ok?
Tôi ngập ngừng gật đầu. Dù sao mục đích về Việt Nam của tôi cũng là được đi chơi Hà Nội với Khôi mà. Tôi lọ mọ chuẩn bị và mặc đồ. Sau 20 phút lựa chọn quần áo và make up, tôi lại là tôi – một cô gái New York phong cách và hiện đại. Khôi đặt hai tay lên bờ vai trần của tôi, le lưỡi: "Thời tiết Hà Nội không đùa được đâu em. Đừng mặc áo hở vai như thế. Để anh lấy chiếc khăn quàng cổ cho". Anh đi ra phía tủ quần áo của tôi rồi, mà hai vai tôi vẫn nóng râm ran.
Hôm đó trời lạnh và có gió, cái lạnh buốt thấm vào da thịt. Ngồi sau xe anh và khẽ ôm lấy anh, tôi vừa vui vừa buồn. Giá như đây là buổi đi chơi của hai người yêu nhau, chứ không phải là anh em họ. Chúng tôi dạo quanh Hồ Gươm, ních căng bụng đủ thứ quà Hà Nội, những món ăn lần đầu tôi được nếm thử. Nem chua rán, nộm bò khô, bánh xèo, hoa quả dầm và xôi gà... gặp món nào tôi cũng sà vào ăn thử, mặc Khôi cứ cười tủm tỉm và trêu tối nay tôi sẽ phải uống đến ba chục viên Berberin mất. Anh chỉ cho tôi cây lộc vừng bên Hồ Gươm, hàng liễu mềm mại bên Hồ Trúc Bạch, đường Hoàng Diệu với những cây xà cừ cao vút, và cứ thế, chúng tôi cùng khám phá Hà Nội...
Tôi đã yêu Khôi từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên con phố tấp nập ở New York. Ngay lúc này, giữa lòng Hà Nôi, tôi đi bên anh, rộn ràng và háo hức như một cô gái trong buổi hẹn hò đi chơi lần đầu tiên với người yêu. Tối hôm đó, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ yêu Khôi, dù anh và mọi người có chấp nhận điều đó hay không.
***
Minh. Cốc Cappuccino độc đáo và cuốn hút
Tôi thức dậy, vừa đi vừa ngái ngủ vào bếp tự làm một bát ngũ cốc ăn sáng. Bác và mẹ tôi đã tiếp tục hành trình shopping và khám phá Hà Nội. Khôi có lẽ vẫn đang ngủ. Tôi ăn sáng và nhìn ra cửa sổ. Ngôi nhà bé xinh, với tường và những khung cửa sổ trắng tinh khôi, khu vườn nhỏ luôn xanh mướt và khoảng sân yên tĩnh trước hiên nhà. Tôi yêu ngôi nhà này và yêu những người chủ của nó. Nhưng không phải là yêu theo kiểu người thân ruột thịt. Tôi không thể quen với việc bác và Khôi là họ hàng của tôi. Hai mươi năm xa quê hương, tự dưng phải nhận bao nhiêu người quen người thân đâu phải dễ.
Nhất là khi, tôi đã trót yêu một trong số họ mất rồi.
Tôi mở tủ lạnh lấy chai nước thì thấy mảnh giấy nhắn của Khôi. "Hôm nay anh có việc phải đi sớm. Sẽ có anh Minh bạn anh đến đưa em đi ăn phở cuốn trên Hồ Tây nhé. Nhớ mặc ấm, hôm nay lạnh đấy. Yêu em gái." Tôi tìm quanh một chiếc bút bi, bôi đen chữ "gái" phía cuối và mỉm cười tự mãn. Đôi khi cái cảm giác lừa dối được bản thân ấy đủ khiến con người ta thấy vui và lạc quan cho cả một ngày.
Dường như ở Hà Nội, những anh chàng đẹp trai thường chơi với nhau thì phải. Tôi thầm cười khúc khích trong đầu với ý nghĩa kỳ quặc hiện lên khi nhìn thấy Minh đứng chờ ở cổng. Những đường nét trên khuôn mặt Minh cũng hài hòa và đẹp như ở Khôi, nhưng có phần gãy gọn và sắc sảo hơn. Sau những phút làm quen lúc đầu, chúng tôi thân nhau nhanh chóng. Minh nói chuyện rất duyên, cười tươi và nhiệt tình – heh, tôi thích con trai Hà Nội rồi đấy! Anh hỏi nhiều về New York và cuộc sống bên Mĩ, bởi sang năm anh định sang học master. Minh không say mê Hà Nội với những con phố cổ như Khôi. Nếu như Hà Nội của Khôi là những sáng mưa phùn, cà phê Đinh, nhạc Trịnh và tâm tình, thì Khôi nhanh nhảu dẫn người ta lên Highlands Coffee, vừa nghe iPod và chat chit, vừa ngắm nhìn thành phố và con người đang chuyển động không ngừng.
Nhìn đôi mắt Minh, tôi biết anh yêu Hà Nội cũng chẳng kém gì Khôi, chỉ có điều yêu theo một cách khác mà thôi.

Tôi tranh thủ cơ hội để tìm hiểu thêm về Khôi:
- Anh Minh chơi thân với anh Khôi lắm đúng không? Em thấy hai anh có nét giống nhau từ ngoại hình đến tính cách.
- Chơi thân thì đúng, bọn anh học chung từ cấp 2 cơ. Thế giống nhau thế nào nào? – Minh nháy mắt tinh nghịch.
- Thì... đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, nói chuyện hay, ga lăng và yêu Hà Nội. Chuẩn không?
- Absolutely. À, có một điểm khác.
- ?
- Anh không có một cô em họ xinh xắn và đáng yêu như Linh đâu.
Tôi đập vài vai Minh một cái, anh cười thành tiếng sau câu đùa có chút tán tỉnh. Người phục vụ đem hai tách Cappuccino ra. Tôi ngạc nhiên:
- Lúc nãy anh cũng order Cappuccino à?
- Ừ, sao em?
- Anh Khôi hay uống Espresso cơ.
- Đắng ngắt. Anh thì phải có chút sữa mới uống được. Cuộc sống phải có chút lãng mạn và ngọt ngào khuấy động lên chứ. Em cũng Cappuccino kìa.
- Trước khi gặp Khôi ở New York thì em nghiện Mocha. Nhưng từ khi anh ấy mời em Cappuccino thì em chuyển luôn. Cũng ổn.
- Thực ra thì... anh không có ý gì đâu, nhưng, đừng đổi loại café yêu thích của mình nếu không phải vì một lý do quan trọng. Nhắc đến Latte và Cappuccino anh mới nhớ. Thằng Khôi...

Old school Swatch Watches