Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Hà Nội, Cà phê và Những câu chuyện tình

Posted at 27/09/2015

206 Views


Dường như ở Hà Nội, những anh chàng đẹp trai thường chơi với nhau thì phải. Tôi thầm cười khúc khích trong đầu với ý nghĩa kỳ quặc hiện lên khi nhìn thấy Minh đứng chờ ở cổng...
***
Khôi. Tách Espresso đậm đà và bí ẩn
Tôi nhìn thấy anh trong một sáng mùa thu đẹp trời ở New York. Chỉ là một dáng hình bước ra từ cửa tiệm café nơi tôi làm thêm, và lướt nhanh qua con phố tấp nập, nhưng trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác thân thuộc lắm. Ngay trong giây phút ấy tôi đã thầm ước được thấy anh một lần nữa. Và tôi đã được toại nguyện, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Anh thường chọn chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nhìn ra ngoài con đường lớn, nhâm nhi cốc Espresso, thi thoảng đọc một tờ báo và phần lớn thời gian là chúi đầu vào laptop: anh là một người bận rộn. Càng ngày cái cảm giác thân thuộc càng dâng lên trong tôi, mỗi lần bưng tách cà phê ra bàn anh, tôi đều nán lại lâu một chút, lau qua chiếc bàn hoặc kê lại ghế... cốt để được ngắm anh lâu hơn. Nhưng tôi và anh vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào ngoài những lời thoại giữa nhân viên và khách hàng.

Một tuần sau ngày tôi gặp lại anh trong quán, tôi liếc qua chiếc laptop của anh, và thấy homepage là một trang tin tức của Việt Nam. Thì ra cảm giác thân thuộc là đây. Tôi mỉm cười, và ngay lúc đó anh ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi cứng đơ người trong 5 giây. Khuôn mặt anh đẹp quá, đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng và ấm áp, chiếc mũi Việt không cao nhưng nhìn rất duyên, đôi môi dày, hồng và mềm mại... từng đường nét cứ như là được tạc tượng vậy. Thế rồi anh mỉm cười lại, và bắt chuyện với tôi, bằng tiếng Việt:
- À, hoá ra người phục vụ anh hàng ngày là một cô gái Việt Nam. Em tên gì vậy?
- Dạ, em là Linh...
- Chào Linh, anh là Khôi, rất vui được gặp em. Em sẽ để anh mời em một tách Cappuccino chứ?
***
Chúng tôi đã gặp, làm quen và trò chuyện với nhau như thế. Anh là Khôi, đang học MBA, giỏi, hiền lành, ga lăng và rất yêu Hà Nội. Tôi thì sống ở bên này từ bé, đang học năm thứ hai ở college.
Gia đình tôi là một gia đình Việt kiều rất lạ, vừa gia trưởng vừa tiến bộ. Bố tôi bắt tôi học ở bên này đến hết đại học và cao học rồi mới cho về Việt Nam, ngoài ra thì rất ít cho tôi liên lạc với họ hàng ở quê nhà. Bố giải thích cả gia đình bố và mẹ đều rất đông con, thời chiến tranh Việt Nam bố tôi đã phải vật lộn học và làm để thành đạt như ngày hôm nay, vì thế bố muốn tôi được học hành tử tế trong một môi trường quốc tế, khi đã thành đạt và đủ khả năng thì mới cho về nước làm việc. Nhưng tôi biết một lý do khác, một bí mật nơi con người nghiêm nghị của bố tôi mà mẹ đã nói cho tôi biết. Đó là vì Hà Nội trong cả bố và mẹ luôn đẹp và có sức quyến rũ đến kỳ lạ. Bố sợ nếu cho tôi về Việt Nam từ bé, tôi sẽ "nghiện ngập" nơi đây và bỏ bê việc học bên này.
Tôi chỉ được phép tìm hiểu về Việt Nam, về Hà Nội nơi đại gia đình tôi sinh sống qua Internet, qua những câu chuyện vụn vặt của mẹ, và qua Khôi. Từ ngày quen anh, tôi như bị hút vào những lời anh nói, những chuyện anh kể, cứ lúc nào rảnh rỗi là tôi lại đòi anh kể về một Việt Nam hiện đại và đang chuyển mình từng ngày. Khôi nói anh thấy thú vị khi nói chuyện với tôi – một cô gái Việt với giọng chưa chuẩn, luôn háo hức nghe chuyện anh kể và quyết tâm sẽ về Việt Nam trong một ngày gần nhất.
Từ những cuộc tán gẫu bên bàn café, rồi đi chơi, xem phim, shopping... tôi đã gắn bó với anh tự lúc nào. Chính Khôi cũng nói anh có cảm giác thân thuộc với tôi một cách kỳ lạ. Thế nhưng chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn mức bạn bè và anh em kết nghĩa, mặc dù trong lòng tôi, một thứ gì đó như là tình yêu đã nhen nhóm từ rất lâu rồi...
***
Linh. Chén Mocha phức tạp và bướng bỉnh
Có thể bạn cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu quen thuộc giữa hai người đồng hương tìm thấy sự đồng cảm nơi đất khách. Nếu được như thế thì thật tốt... dù tôi cũng không biết có tốt thật hay không nữa. Sau hơn ba tháng quen nhau, Khôi về nước nghỉ đông. Một tuần nhõng nhẽo, năn nỉ và hùng biện với những lý do hùng hồn, cuối cùng tôi cũng đã được bố cho phép về Việt Nam trong một tháng, cùng với mẹ.
Sướng rơn lên và háo hức thu xếp đồ, tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ để được gặp Khôi ở Hà Nội, được anh dẫn đi chơi Hồ Gươm, Hồ Tây và lê la quán xá như anh từng hứa. Lúc về đến sân bay Nội Bài, sau khi rùng mình trước cái lạnh buốt của mùa đông Hà Nội mà lần đầu tiên tôi được cảm nhận, việc đầu tiên tôi làm là chạy đi tìm bốt điện thoại công cộng để gọi Khôi. Tim tôi reo lên khi nghe giọng anh mừng rỡ và ấm áp:
- Linh đấy à? Nhớ em gái quá đi mất.
- Yay, em đây. Em vừa về Hà Nội này, chúng mình gặp nhau ngay nhé.
- Ồ, ngay bây giờ thì không được rồi. Anh đang đèo mẹ đến gặp một người cô họ hàng xa của anh. Cô ấy mới về Việt Nam. Có cả một cô em họ nữa, hy vọng cô bé Việt kiều ấy cũng thú vị như em. Chúng mình sẽ gặp nhau sớm nhất có thể nhé. Chào em.
Anh cười ấm áp rồi kết thúc cuộc gọi. Mẹ đã bắt taxi và gọi tôi đi. Mẹ nói chuyện với chú lái taxi với tiếng Việt nhanh chóng mặt mà tôi mãi mới hiểu kịp. Một người con gái Hà Nội gốc như mẹ, xa nhà đã gần hai chục năm, bây giờ gặp lại Hà Nội không tránh khỏi hân hoan và bỡ ngỡ. Chờ mẹ nói cười rộn ràng một lúc lâu, tôi nhỏ nhẹ hỏi:
- Mình đang đi đâu đây mẹ?
- À, gặp một người bác của con. Họ hàng xa lắm, có khi mẹ cũng chưa kể với con bao giờ đâu. Nhưng có mỗi bác ấy có nhà rộng và đủ cho hai mẹ con mình ở trong một tháng thôi.
- Vâng. Thế hẹn nhau ở đâu hả mẹ?
- Xem nào... café Phố Cổ ở 11 Hàng Gai. Bây giờ phố cổ chắc đã thay đổi nhiều lắm rồi.
- Bác ấy hẹn mẹ ở quán café á?
- Không. Bác ấy có một cậu con trai, tức là anh họ của con đấy. Cậu ta giới thiệu chỗ này để gặp mặt.
Nếu là Khôi thì Khôi cũng sẽ giới thiệu một quán cà phê nào đó trên những con phố cổ, với cái tên đậm chất xưa cũ, để gặp mặt người cô của anh từ nước ngoài về. Anh là người cực kỳ trân trọng từng không gian Hà Nội đúng chất. Trùng hợp quá, biết đâu tôi lại gặp anh và mẹ anh ở đấy. Tôi hí hửng với ý nghĩ này lắm, thích chí nghêu ngao hát suốt đoạn đường...

***
Giá như lúc đó tôi hỏi mẹ tên anh họ tôi là gì...