Old school Easter eggs.

Gõ cửa trái tim

Posted at 27/09/2015

229 Views

Tôi nhăn nhó. Tôi hoài nghi. Tôi bực mình.
Vì Ju.
Nhưng có ai đó, vẫn lặng lẽ đứng từ xa, quan sát tôi.
Tôi vì ai đó. CÒn ai đó vì tôi. Và tôi không nhận ra?
Tôi khóc. Tôi ngồi thụp xuống và khóc. Lần này, chẳng có Đăng như lần trước. Chẳng có Đăng ở bên tôi và nói "Tớ vẫn luôn ở đây."
Tôi vẫn mải miết đuổi theo một bóng hình, mà chẳng nhận ra, phía sau tôi, có ai đó vẫn đợi tôi. Người khác khiến tôi đau lòng. Còn tôi, lại khiến trái tim ai đó tổn thương.
Và khi tôi nhận ra, khi tôi biết rằng, tôi đã đi quá xa. Biết rằng, kì thực thì tình cảm trước giờ tôi dành cho Ju, chỉ là ước mơ mầu hồng từ ngày nhỏ. Là rằng từ bé, Ju đã luôn ở cạnh tôi, và khi ấy, tôi đã luôn muốn sau này ở cạnh Ju. Và tôi lớn lên cùng ước mơ ngày bé ấy.
Rằng, tình yêu không phải là cách tôi thay đổi để phù hợp với người nào đó. Mà tình yêu, là cách có ai đó nhìn thấy con người thực sự của tôi, và mỉm cười nói với tôi rằng "Cậu thật tuyệt vời." Là người, dù tôi có đi lạc, có đi xa thế nào đi nữa, vẫn luôn ở phía sau lưng tôi, và nói "Đừng sợ, tớ vẫn luôn ở sau lưng cậu mà."
Là cảm giác an toàn, chứ không phải bất an lo về những mối quan hệ mới có thể khiến tình cảm chúng tôi thay đổi.
Nhưng, khi tôi nhận ra, thì tất cả đã quá muộn. Có phải không? Tôi thực sự ích kỉ. Ích kỉ khi chẳng bao giờ cho Đăng một cơ hội nào. Chỉ đến khi, Ju đến trước mặt tôi và nói "Đây là Trang, bạn gái Ju." Khi ấy, tôi mới thực sự dừng lại và bước sang một cánh cửa khác.
Tại sao khi biết rằng, dù con đường phía trước không thể đi tiếp. Nhưng tôi vẫn cố tình đi đến cùng? Vẫn ngang bướng đóng tất cả những cánh cửa khác?
- Ki. Tới sân bay thôi.
---
Tôi không biết bằng cách nào Ju có thể biết được căn nhà gỗ mà tôi tới, nhưng ngay sau đó, Ju nhanh chóng chở tôi tới sân bay.
Tôi đến muộn. Thực sự thì tôi đã đến muộn.
Chiếc máy bay phía trước lạnh lùng cất cánh. Mang theo những giọt nước mắt. Nơi trái tim, cảm giác đau nhói. Vì tôi không bao giờ sợ mất Đăng, vậy nên, tôi đã mất Đăng rồi đấy.
Chiếc điện thoại trong tay rung bần bật. Tôi cố chắp vài hình ảnh nhòe nhoẹt để đọc tin nhắn, của Đăng.
- Tớ yêu cậu. Đợi tớ nhé.
Hà Nội, ngày 11/1/2014.
Kio
P/s: Xin chào. Có vẻ như lâu rồi mình không viết. ^^. Hi vọng " Gõ cửa trái tim" sẽ là một lời xin lỗi hữu hiệu cho sự "mất tích" trong thời gian vừa qua (:
"Gõ cửa trái tim" là truyện ngắn nhanh. Và mình viết nó từ 8 giờ sáng hôm nay. Một buổi sáng cho những tình cảm mới mẻ ^^*
Một món quà nhỏ cho những người bạn mới của tôi :")
Một sự tình cờ thú vị là "Hiểu nhầm trái tim" được viết vào ngày 1/11/2013. Còn "Gõ cửa trái tim" được viết vào ngày "11/1/2014". Thú vị đúng không? ^^
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, và nếu có thể xa hơn, những câu chuyện về "Trái tim" sẽ vẫn còn tiếp diễn... 







....