Em sẽ bất chấp tất cả để được yêu anh thêm lần nữa
Posted at 27/09/2015
234 Views
Cô cố níu lấy bờ tường để đứng vững. Những giọt nước mắt đắng cay, xen lẫn tủi khổ cứ liên hồi rơi không dứt.
Đây là cái kết cô lựa chọn cách đây vài giờ trước. Nhưng không phải là cái kết cô lựa chọn từ khi bước chân ra khỏi xe Đăng Dương. Nụ hôn của Đăng Dương khiến cô hiểu ra rằng cô không thể làm tổn thương hai người và càng không thể làm tổn thương mình hơn được nữa. Vì chỉ được sống một lần trên đời, nên cô phải chọn cách sống bên cạnh người cô yêu thương thật sự. Muốn nắm chặt tay anh, muốn ôm anh. Muốn cùng anh đón một sinh nhật không hoa, không quà nhưng ngập tràn hạnh phúc.
"Anh.Trước kia, em muốn giữa chúng ta là một tình cảm mập mờ.Bởi em thích anh nhưng lí trí mách bảo em rằng em không thể chọn anh. Em tham lam giữ anh cho riêng em theo cách tạo ra cho nó một tình cảm mập mờ. Vì như vậy chúng ta có thể quan tâm nhau, lo lắng cho nhau nhưng không có quyền xâm phạm quá sâu vào cuộc sống của nhau. Em có thể chạy đến bên anh mỗi khi thấy nhớ, ngồi tâm sự cùng anh mỗi lúc em buồn. Và một mối quan hệ mập mờ có thể giữ anh ở bên cạnh em.Nhưng bây giờ khi em hiểu rằng em cần ở anh một bàn tay nắm chặt lấy tay em không buông, một cái ôm chặt mỗi lúc em chạy đến bên anh vì nhớ, một lời yêu chặt mà em đã từng muốn vứt bỏ, một hạnh phúc chặt mà em biết chỉ có anh mới mang lại cho em, một mối quan hệ chặt không phải là lập lờ...Là em muốn có anh.Thế những, thế giới này đâu phải vận hành theo những gì em tính toán. Khi em đem tình cảm ra cân, đo, đong, đếm thì cũng là lúc em đã làm cho ai đó tổn thương rất nhiều. Quay lại lúc ban đầu ư, liệu rằng có thể."
***
Phố đã lên đèn. Đôi bờ dòng sông, ánh điện lấp lánh khiến phố phường thêm lung linh mờ ảo. Nơi đây, năm năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Chiều thứ bảy, người ta vẫn chứng kiến một cô gái tóc dài đen đứng soi bóng mình xuống dòng sông. Mắt buồn nhìn sang phía bờ đông.
- Khóc, cô mà cũng biết khóc à! Một người đàn ông đến đứng bên cạnh cô lên tiếng.
Lặng lẽ lau vội dòng nước mắt. Cô quay sang.
......Anh.... Đôi lông mày đen rậm ấy, đôi mắt sâu hun hút ấy, bờ môi hồng như môi con gái....Lẫn lộn làm sao được.
Bần thần một lát, cô tự trấn an mình, lặng lẽ...
- Không, tôi đâu khóc, chỉ là hạt bụi rơi vào mắt. Lâu ngày không gặp. Anh bây giờ nhìn phong độ hơn xưa rồi đấy.
- Tất nhiên, tôi cũng không nghỉ là cô khóc. Đăng Dương yêu cô như vậy, sống trong giàu sang, cô thiếu gì mà khóc chứ
- Đúng, tôi thiếu gì, tôi rất hạnh phúc. Đăng Dương yêu tôi, tôi có địa vị xã hội, tôi có tiền đúng thứ mình thích. Tôi rất sung sướng. Nhưng mà anh quan tâm làm gì nhỉ.-Nói rồi Châu Sa vừa quay lưng bước đi, đứng thêm một giây nữa thôi, cô sẽ không kìm được lòng mình.
Câu nói của Châu Sa khiến tim Thành Đạt đau nhói. Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng đâu thể quên được cô. Người con trai, dù đi qua bao cuộc tình, vẫn nguyên vẹn hình ảnh người con gái mình thương yêu nhất. Cũng chỉ có một người con gái đủ sức khiến mình đau. Trọn đời, cái hình ảnh ấy vẫn không thể nào mờ nhòe được.
Phải chăng họ đã lặng lẽ bước qua cuộc đời nhau. Hai đường thẳng cắt nhau liệu có cắt nhau thêm một lần nữa. Tình yêu nó là một phép màu biến cái không thể thành có thể.
***
- Mai ba Đạt đi họp phụ huynh cho bé Nhi nhé!
- Sao vậy, mai hai người bận à!
- Ừ, mai cả nhà tớ định đi Bãi Bụt chơi, cậu chịu khó đi họp phụ huynh giúp nhé ! Ba đỡ đầu thì cũng như ba nó còn gì.
Thành Đạt chỉ biết à lên một tiếng. Ai đời họp phụ huynh cho con mà bỏ đi du lịch để ông bố nuôi đi họp. Ý định đã rõ. Mạnh Quân lâu nay vẫn muốn gán ghép cô giáo bé Nhi cho anh. Đã mấy lần có gợi ý qua lại mà vẫn thấy Thành Đạt dửng dưng nên bây giờ họ quyết tâm làm tới. Thôi mà kệ, coi như đi xem mặt một lần, thiệt gì đâu, coi như không phụ lòng thằng bạn đã có ý nghĩ cho mình- Thành Đạt thầm nghĩ.
- Ơ, nhưng mà tôi cũng đễn nỗi nào đâu mà mấy người giới thiệu cho một cô gái quá lữa lỡ thì thế này. Con gái, 27 tuổi mà chưa có người yêu rõ ràng là có vấn đề. Một là cực xấu, hai tính tình cực quái.
- Ơ, thì ông cũng quá lứa còn gì. Mạnh Quân nở một nụ cười đầy ẩn ý
- Xin lỗi nhé! Đây con gái xếp hàng dài chờ, chẳng qua là...
- Xếp hàng dài chờ. Tôi biết chứ. Nếu ông chọn đại lấy một cô trong số đó cho thằng bạn này được uống rựu mừng thì tôi đâu có lo. Còn trẻ trâu nữa đâu mà không tính chuyện trăm năm cho rồi. Nhưng mà tôi nhờ ông đi họp phụ huynh cơ mà. Ông nghĩ cái gì thế. Hahaha...
Chơi với bạn gần mười năm, Mạnh Quân hiểu liều thuốc nào là cần cho Thành Đạt lúc bấy giờ. Nhìn thằng bạn sự nghiệp thì cứ lên như diều gặp gió, trong khi vẫn một bóng lặng lẽ đi về, vội vã với những cuộc tình chóng vánh, Mạnh Quân xót xa hơn là mừng. Anh thầm nghĩ hãy để họ gặp lại nhau một lần, rồi định mệnh sẽ chỉ lối cho họ bước đi.
***
Đồng hồ báo thức réo inh ỏi. Thành Đạt với tay tắt, miệng lầm bầm.
Tìm đến phòng 203, anh bước vào phòng khi cuộc họp đã bắt đầu được 30 phút. Anh lặng lẽ chui vào ngồi ở hàng ghế phía sau. Ngước lên bục giảng, anh ngỡ ngàng.
Cô gíao, 27 tuổi, chưa có người yêu...
Dù cố quên nhưng Thành Đạt vẫn không thể nào dứt bỏ hình ảnh người con gái ấy ra khỏi cuộc sống của anh...