Teya Salat

Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!

Posted at 27/09/2015

235 Views


Có lần Chat Webcam, Minh có hỏi tôi về Ju, tôi kể lể rằng nó là một đứa kì quái, phá phách và hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc, Minh mới mở lời.
- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.
Tôi biết. Minh nói đúng. Ju là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập. Nhờ Ju, tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.
Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối mà tôi gặp phải. Thay vào đó, Ju chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, Ju thường ngồi nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.
Ju cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn Kem vào mùa đông. Thổi cả chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng. Tập chơi ghi-ta bằng cả hai tay.
Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.
***
Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn Ju thì chăm chỉ tới lớp học thêm.
Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.
Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng chứng là chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó học hành gì.
Chiều Chủ Nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.
Trong khi tôi ngập trong đống sách, thì thỉnh thoảng ngước đầu lên, cứ thấy một cái bóng thập thò ở ngoài cửa sổ. Lúc đứng dậy xem nó là cái gì, thì cái bóng đen đó vụt biến mất. Tôi chắc chắn đó là Ju. Nhưng lẽ nào học nhiều quá, giờ ít học đi, nó bị tẩu hỏa nhập ma chăng???
Đến khi nó cứ lấp ló như vậy độ chục lần, tôi bực mình, gạt đống sách vở sang một bên, giậm chân bành bạch trước cửa.
- Ju. Bộ điên à?
Nó nghe vậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nguây nguẩy, sau lại biến mất.
Điên mất!
Nhưng rồi tôi cũng phấp phỏng đoán ra cái lí do. Té ra là nó đang trốn một đứa con gái.
Tôi để ý thấy có một cô nhóc gần tuần nay, chiều nào cũng thập thò ở đầu cổng. Khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi làm thêm, thì nó vụt chạy tới. Nó nhìn tôi một lúc, sau ngập ngừng.
- Chị. Anh...Anh Ju có nhà không ạ?
Tôi té ngửa. Việc tên nhóc Ju đó có ở nhà không sao lại hỏi tôi? Tôi liếc nhìn nó một lượt, con bé có mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Lâu không thấy tôi trả lời, con bé lí nhí lần nữa.
- Em thấy anh Ju nói khi nào muốn gặp anh ấy thì cứ nói với chị. Vì chị nhà cạnh anh ấy.
Một luồng khí nóng bốc lên trong người. Tôi biết là cái tên Ju cà chớn này nó lại bày trò quái quỷ gì đây mà. Đâu phải bỗng nhiên nó lại dở chứng ra như thế.
Tôi cười như không.
- Em nhầm người rồi. Chị là nhà đầu tiên. Không ở cạnh nhà Ju bạn em.
- Ủa. Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp không giỏ thôi. Anh Ju dặn em như thế.
Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười.
- Thế em là...
- Em là Mai Anh. Học kém anh Ju một lớp. Em...em... em đến đây để tìm anh Ju.
- Có chuyện gì vậy em?
Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng.
- Em muốn theo đuổi anh ấy.
Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen!
- Ầy. Thế này em. Giờ chị đi làm thêm. Có gì muốn nhắn với Ju thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai Anh nhé.
Con bé hồn nhiên đáp.
- Vâng! Chị bảo anh ấy nhắn tin trả lời em nhé!
...
Tiếng xích xe đạp lạch cạch xen lẫn với nỗi bực tức của tôi. Rõ là cái tên nhóc hàng xóm lắm chuyện. Chuyện tình cảm của nó lại còn lôi cả tôi vào. Thi thố đến nơi rồi, còn bày đặt yêu với đương. Rõ là lắm chuyện!
Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt không khỏi khiến tôi bực mình. Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc, đổ mưa ngay được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy suôn sẻ, đi làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.
Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng. Chẳng biết Ju về khi nào, thấy tôi, nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng.
- Ủa. Chị đi làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?
Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.
- Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?
Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp...