Căn nhà bí mật

Posted at 27/09/2015

205 Views

Khi tôi bước vào, những giọt nước mắt vẫn tuôn trên khuôn mặt Linh và không hề ngừng. Phải khó khăn lắm tôi mới lau khô những nỗi đau đã hóa thành nước trên gương mặt nàng công chúa của tôi.
- Thật ra tớ đã biết cậu chính là Minh. Và chẳng hề có chuyện chị em sinh đôi nào cả. – Tôi nắm chặt vai Linh và nói.
- Vậy tại sao cậu vẫn im lặng để nhìn tớ diễn trò như một con ngốc?
- Vì tớ biết cậu làm điều đó là có lí do. Và lí do đó là ba của cậu. Đúng không Linh?
- Tớ phải làm sao khi người thân của tớ lần lượt bỏ rơi tớ hả Phong? – Linh khẽ cuối đầu, những giọt nước mặt lại tuôn ra không kiểm soát được.
- Khi một người nào đó chết đi không có nghĩa là họ không còn nữa mà họ sẽ hóa thân vào những món đồ mà ta yêu thích. Việc của mình là cố gắng thực hiện những ước mơ mà họ khao khát làm, để khi ra đi họ biết rằng ta đã yêu thương họ thật nhiều và họ sẽ lại về bên ta, chở che cho ta như một thiên thần. Ba cậu hẳn cũng sẽ làm như thế nếu như ông ấy đạt được ước mơ của mình khi còn sống.
- Ước mơ của ba tớ là được gặp Minh, đêm nào ông cũng gọi tìm Minh và khi không gặp được ông lại đập phá đồ đạc. Đó là lí do vì sao tớ phải cắt tóc ngắn và biến mình thành Minh. Nhưng mẹ và Minh, cả hai đã chết trong vụ tai nạn năm nào rồi. Suốt 5 năm nay, tớ phải sống cả hai người trong cùng một vẻ ngoài. Hôm qua, bố tớ bảo muốn gặp cả hai chị em tớ trước khi không còn nhìn thấy được gì ở thế giới này.
Sau khi cố gắng nói ra một cách khó khăn, Linh khóc nức nở trên vai tôi. Tôi im lặng giữa tiếng khóc và nỗi đau của Linh khá lâu trước khi nói lên ý kiến của mình.
- Nếu được cho phép, tớ sẽ là Minh, là em trai của cậu.
Linh bỗng đột ngột ngừng khóc và nhìn tôi ngỡ ngàng. Bất chợt cơn gió lạ ùa vào căn phòng khẽ chạm vào chuông gió nhỏ. Tiếng phong linh bất ngờ ngân lên bên tai thật du dương.
Rồi những ngày cuối cùng gấp gáp ấy, tôi không còn đi đá banh hay chơi game mà sang nhà Linh và thực hiện lời hứa với cô ấy.
- Ba ơi! Con và Minh đi học về rồi đây. – Linh khẽ đẩy cửa căn phòng và nắm tay tôi kéo vào.
- Thế mẹ đâu con. – Ba Linh xanh xao và gầy còm nằm trên giường nói với giọng thều thào.
- Mẹ đang nấu ăn dưới bếp. Con xuống múc lên cho ba nhé!
Trong lúc Linh xuống bếp múc bát cháo thì chỉ còn tôi là Minh và ba cô ấy ở trong phòng. Dù mắt đã mờ và rất mệt, nhưng ông vẫn cố gắng trò chuyện với tôi hết sức có thể. Ngày đầu đóng vai Minh kết thúc khi ba chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau khá thân mật. Linh yêu cầu được chụp cùng bức hình và chúng tôi đã chụp rất nhiều hình để làm kỉ niệm. Lúc tiễn tôi ra về, Linh không quên hỏi tôi.
- Ba nói gì với Minh thế?
- Ba nói Minh phải chăm sóc cho chị, phải yêu thương chị và hơn thế nữa phải để chị sống thật vui vẻ.
- Thế Minh nói gì với ba?
- Minh hứa sẽ làm theo lời ba nói.
Linh cười rồi hích nhẹ vào vai tôi.
Những ngày kế tiếp ấy, tôi vẫn đóng vai Minh sang nhà chăm sóc cho bác trai. Lần nào cũng vậy, ông nắm tay tôi thật chặt và căn dặn phải chăm sóc cho Du Linh. Mặc dù ông luôn gọi tên Minh nhưng trong sâu thẳm trái tim ông, ông vẫn yêu thương Du Linh hết mực. Và một ngày sau khi bác sĩ bảo ông sẽ không qua khỏi mùa này, trước khi gió đông lạnh ùa về kéo theo mưa, ông đã cố gắng nói cho tôi biết rằng ông đã biết Linh cắt đi mái tóc của mình để đóng thế vai Minh cũng như tôi là ai. Ông chẳng trách ai. Ngược lại, ông rất vui khi biết rằng cô con gái bé nhỏ của mình yêu thương ông nhiều hơn cả bản thân mình. Như biết trước được cái chết không thể thay đổi, ông đã cố gắng sống thật vui suốt những ngày còn lại ở nhân gian này. Những ngày tuy ngắn ngủi ấy, ông đã làm Linh cười. Nụ cười mà ngay cả tôi cũng khao khát được ngắm nhìn. Ông cũng chẳng còn bận tâm điều gì khi biết rằng Linh có đủ mạnh mẽ để tồn tại một mình trên cõi đời này.
Lúc ấy ngoài cửa, tôi thấy bóng Linh đổ dài trên sàn. Cô gái bé nhỏ run lên bần bật vì khóc.
Mùa đông năm ấy đã vào sâu trong đông, một ngày mưa phùn lất phất mang theo cái lạnh tràn về cũng là ngày ba Linh về với thiên đường. Hơn hai tuần sau, Linh dọn nhà về một nơi nào ấy mà đến tận bây giờ tôi vẫn mãi đi tìm. Những đóa dã quỳ trong vườn nhà cô ấy đã nở. Những đóa hoa vàng chúm chím e ấp dưới cái nắng nhợt màu của mùa đông đầy tươi mới. Nhưng căn nhà ấy mãi mãi đã không còn thuộc về Linh. Người ta đã đến mua căn nhà đó rồi lại bán đi cho nhiều người khác nữa. Nhưng trong số những người chủ mới chẳng ai yêu hoa như Linh. Người ta nhổ bỏ tất cả những đóa hoa mà tôi và Linh đã trồng không chút tiếc thương. Rồi bao nhiêu người đến cũng là bấy nhiêu người đi, tin đồn nhà Linh có ma bỗng lan đi rất nhanh khắp xóm. Và căn nhà nhỏ ngày nào tôi thường đến nay chẳng có ai là chủ. Dây thường xuân xanh biếc mạnh mẽ giữa gió mùa đông đâm chồi chi chít khuất lấp lối mở cổng. Ngày từng ngày cứ trôi qua theo cách mà nó đã được lập trình, những cơn gió hiu hắt từng ngày cứ thổi đều trên giàn tigon chung lối, trên những cánh hoa mỏng tang bay ngược chiều gió bắt đầu héo úa rơi rớt trên đường về nhà.
Tôi đã hứa với ba Linh, cô ấy và chính bản thân mình sẽ luôn bảo vệ Linh. Tôi đã đi tìm cô ấy khắp Đà Lạt giữa người và hoa, giữa miền núi rừng rồi cả những thành phố ồn ào nhiều người qua lại nhưng Linh vẫn không xuất hiện. Suốt hai năm trôi qua, tôi vẫn luôn đi tìm khi có thời gian rảnh rỗi. Nhiều khi trên những chặn đường mệt mõi vì tìm cô ấy, tôi đã cố an ủi mình bằng những kỉ niệm ngày nào trong quá khứ, bằng lời hứa và bằng cả tình yêu tôi dành cho Linh. Với tôi, chưa một ngày nào tôi chấp nhận lời từ chối ấy, bởi tôi tin đó chưa phải là câu trả lời của Linh. Và cứ như thế, cuộc hành trình tìm kiếm Linh đã hơn 2 năm qua vẫn chưa có hồi kết. Và ngỡ như cuộc tìm kiếm ấy sẽ không bao giờ dừng lại mãi cho đến một ngày tôi nhận được một lá thư được gửi từ Hà Nội xa xôi.
" Gửi Tĩnh Phong!
...
Đêm qua tớ bỗng mơ thấy ba, mẹ và của Du Minh nữa. Họ đang sống dưới những cánh hoa cúc mà tớ trồng ở cửa sổ và luôn dõi theo tớ. Cả gia đình tớ lâu lắm rồi mới được ngồi cạnh nhau và trò chuyện nhiều như thế. Những lời ba mẹ khuyên tớ trong giấc mơ ấy đến khi tỉnh giấc tớ vẫn nhớ rất rõ. Và điều khiến tớ nhớ nhất chính là những lời nói của Minh. Minh trách tớ vì sao ngày xưa lại nhất quyết không để cậu yêu tớ. Minh bảo tớ khờ và mắng cho tớ một trận. Để khi tỉnh giấc, tớ phải viết thư gửi cậu mới cảm thấy nhẹ lòng.
....
Phong!
Không biết bây giờ có quá muộn để tớ là chính tớ trả lời câu hỏi ngày xưa của cậu hay không?"
Tiểu Duyên
Tp. Hồ Chí Minh
9/4/2014

 








....

The Soda Pop