Tình khúc mùa hè
Posted at 28/09/2015
187 Views
Nhưng suốt buổi liên hoan các anh chị cứ có dịp là lại gán ghép tôi với cậu ấy, làm tôi ngượng chết đi được, bao nhiêu đồ ngon mà chả dám ăn nhiều. Nào là "Hai đứa này, sao không ăn đi, ngại nhau à?", nào là "Sao hai đứa chẳng nói chuyện gì thế? Chúng mày học cùng nhau cơ mà. Phải như bọn anh, bọn chị đây này, nói chuyện cười vỡ quả đất luôn". Rồi nữa "Ha ha, trông cô cậu hợp nhau đấy!". Trời đất! Trêu chòng kiểu ấy ai mà ăn nổi, mấy anh chị chơi ác quá!
Ấy vậy mà sau buổi liên hoan đó, mối quan hệ của chúng tôi đã rẽ sang một bước ngoặt mới, nhanh như ngôi sao băng vụt bay trên bầu trời và mạnh mẽ hơn cả thủy triều lên.
Bắt đầu là một buổi chiều tối rảnh rỗi, khi cơ quan vắng bóng người dần, cậu ấy đến rủ tôi ra hành lang chơi. Không hiểu sao tôi nhận lời cậu ấy ngay mà chẳng có chút đắn đo gì. Chúng tôi bắt đầu nói những câu chuyện ngay trước cửa phòng bố tôi. Những câu chuyện không đầu không cuối cứ trải ra bất tận mà sao tôi không thấy chán.
- Cậu có mấy anh chị em thế ? - Tôi hỏi.
- Tớ chỉ có một em trai, kém tụi mình 8 tuổi.
- Thế à? Mẹ cậu làm gì? Mẹ tớ dạy cấp hai ở xã. Tớ học lớp 6, lớp 7 ở đó.
- Mẹ tớ thì dạy tiểu học. Lớp 7 tớ cũng mới chuyển đến trường chuyên mà.
- Lớp cậu có mấy bạn con trai hay nói bậy thế. Thật kinh khủng! Tớ hỏi thật, cậu có giống các bạn ấy không? Cậu phải nói thật đấy. Tớ sợ nhất là bị người ta nói dối.
- À, ừ, thì khi nói chuyện với chúng nó tớ cũng thế. Tớ chỉ không thế khi nói chuyện với cậu.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in vẻ lúng túng, ánh mắt trong trẻo của cậu ấy khi nói những lời này. Tôi liếc nhìn cậu ấy, im lặng, cúi đầu xuống đất một lát vì chưa nghĩ ra câu gì để hỏi tiếp.
- Mình lấy nước dội cho mấy cây lá bỏng, thài lài này đi. Dạo trước anh Tú ở đây, anh cũng hay tưới cây lắm.
Chúng tôi cùng nhau tưới cây, rồi cậu ấy đi lấy đồ chơi cho tôi xem. Đó là một cái ống nhỏ, bên trong có một cái kim vừa to vừa ngắn, đầu kim gắn với một túm dây tước nhỏ, mềm mại như lông vũ, Dùng lực của hơi để thổi, mũi tên ấy sẽ theo hướng đã định bay vù, cắm phập vào mục tiêu. Cậu ấy sử dụng món đồ chơi này thật thành thạo, lần nào thổi cũng trúng đích. Cậu ấy chỉ cho tôi cách chơi. Tôi thử vài lần rồi trả, không thấy hứng thú lắm. Tôi hỏi cậu ấy có biết thổi sáo không vì tôi nghĩ cậu ấy hay ở cùng anh Tú thế nào mà chẳng học anh vài bài. Cậu ấy bảo cũng biết sơ sơ thôi nhưng nếu tôi muốn cậu ấy sẽ học để thổi một khúc thật hay cho tôi nghe. Tôi vui lắm, dặn cậu ấy nhớ lời đã hứa nhé. Nhưng lời hứa ấy cho đến mãi sau này cũng chưa bao giờ được thực hiện!
Từ buổi chiều đó chúng tôi trở nên thân thiết đến mức cứ đi học về, có thời gian rảnh là chơi cùng nhau. Những thú chơi, trò chơi cực trẻ con, buồn cười mà sao chúng làm tôi vui đến thế. Tôi chưa từng đong đếm xem tôi quý cậu ấy ngần nào, chỉ biết chơi cùng cậu ấy tôi thấy rất vui, nói chuyện với cậu ấy tôi thấy rất hợp. Có thể nói tôi là một con bé ngốc nghếch, tính tình trẻ con. Vậy mà khi tôi hỏi những câu ngây ngô, rủ cậu ấy chơi những trò con nít, cậu ấy không bao giờ tỏ ra kinh ngạc hay đắn đo, luôn nhiệt tình chia sẻ với tôi, và tôi cũng không bao giờ từ chối các trò nghịch ngợm của cậu ấy. Chúng tôi hái quả cọ chơi đả thân cây vào những lúc trời nhá nhem tối. Chúng tôi thay đổi khoảng cách xa gần, đố nhau ném cành nhỏ, cành to, mỗi khi trúng vào đâu đó là lại vang lên những tiếng cười hồn nhiên đầy thích thú. Rồi trẻ con làm sao khi chúng tôi nghĩ ra trò ba ngày tôi làm con trai, ba ngày cậu ấy làm con gái, để cảm nhận niềm hạnh phúc hay nỗi thiệt thòi của nhau. Chúng tôi nô đùa suốt những lúc rảnh rỗi, không gian bên tôi không ngớt tiếng cười. Tôi cảm nhận được từng niềm vui trong ánh mắt long lanh, tươi sáng như nắng hạ của cậu ấy. Tôi ước sao có thể mang lại nhiều hạnh phúc hơn cho bạn mình.
Một chiều cậu ấy rủ tôi đi xem tổ ong được làm ở dưới nóc trần hành lang, nơi nối hai dãy nhà cơ quan. Đó là một tổ ong to, những con ong vàng bay ra bay vào vù vù, có con lượn lờ ngay trên đầu chúng tôi. Cậu ấy nói với tôi: "Ong vàng làm tổ trong nhà là điềm báo sự tốt lành, giàu sang, may mắn đấy, cậu có biết không?". Chúng tôi liền đi tìm khắp các ngõ ngách trong cơ quan xem còn tổ nào khác không và phát hiện ra có rất nhiều. Có tổ đông đúc, ong bám vàng trên mặt, có tổ đã bị bỏ không, các ô lưới trống rỗng. Kích thước các tổ ong cũng to nhỏ khác nhau, tôi đoán rằng nó tùy thuộc vào gia đình ong có đông thành viên hay không. Sau khi đi "thanh tra" sự sống của thế giới động vật, tôi rủ cậu ấy đến chỗ có bụi tre ngà. Tôi lấy những búp lá còn đang cuốn chặt, dạy cậu ấy rút cuống, xâu thành vòng và cậu ấy cũng chọn một búp thật mượt, thật dài làm thành chiếc vòng tay tặng tôi. Sau này những chiếc vòng lá đó đã được tôi ép khô trong trang vở, giữ gìn suốt mấy chục năm, và mỗi khi tôi giở lại bao kí ức tươi đẹp lại ùa về, khiến tôi không khỏi bâng khuâng xao xuyến.
Một hôm khi xách nước từ nhà bếp về phòng tôi bỗng trông thấy một chú chim non, chắc mới đang độ tập bay, nằm thiêm thiếp trên sân. Tôi vội vàng bế chú chim lên, chú vẫn còn ấm nhưng không thở nữa rồi. Lòng tôi đầy xót xa, thương cảm. Tôi bế chú chim tội nghiệp ra gốc cây hoa đại, lấy cành cây đào một cái hố, đặt chú ở đó trong những chiếc lá rồi mai táng cho chú. Tôi nhặt những bông hoa đại trắng muốt, còn tươi xếp lên xung quanh ngôi mộ, ngồi im lặng tưởng niệm vài phút. Ngày hôm sau, tôi kể cho cậu ấy và tôi không phải đơn độc khi thăm mộ chú chim non nữa. Chúng tôi nhặt những đóa đại tươi, thắp hương viếng chú và cầu chúc cho chú sớm được đầu thai một kiếp khác tốt đẹp hơn.
Vào những buổi tối tôi và cậu ấy thường học nhóm ở phòng tôi. Chúng tôi đang theo chương trình học nghề nhưng hình như trên lớp cậu ấy hay nói chuyện, chiều về lại đi đánh bi-a nên không nắm được bài. Tôi chỉ cho cậu ấy lí thuyết còn cậu ấy thực hành. Thường tôi sẽ ngồi làm các chi tiết, như cắt vỏ một đầu dây, cạo lớp cách điện, hay cắt chữ E... Còn cậu ấy xoáy xoáy lắp lắp các thiết bị lên bảng điện, ghép các chữ E lại, cuốn dây vòng quanh tạo thành một cuộn từ... Phần kiến thức nghề ít và đơn giản, chúng tôi học rất nhàn nên có nhiều thời gian rảnh. Thường chúng tôi mang bài tập hè môn Toán ra làm, rồi trao đổi những chỗ khó. Thi thoảng học xong, còn sớm, chúng tôi chơi cờ vua, bàn cờ vua mini có nam châm bố mua cho tôi từ đầu năm học. Hai đứa cứ nhường nhau mãi, cuối cùng tôi đành chịu đi trước. Tôi tưởng tôi là đối thủ của cậu ây vì ở nhà, tôi luôn đánh cờ thắng bố mà, thế nên tôi ra hẹn là phải chơi nghiêm túc, hết mình mới khí thế. Ai dè tôi mới đi được vài quân đã bị thua rồi. Cậu ấy lo tôi buồn nên quay sang chỉ cho tôi cách đánh. Sau này tôi đã áp dụng nó khi chơi với một vài người và thật lạ là ai cũng thua. Đó thực sự là một nước cờ thông minh, nhưng tôi thì không thông minh tí nào. Khi tôi bị mọi người phát hiện ra nước chơi đó thì tôi chả còn nghĩ thêm được cái gì hiểm hóc nữa, rốt cuộc lại bị đánh cho te tua.
Gần sát khu chúng tôi ở có một cây ngọc lan lớn. Những đêm hè trời lộng gió, không gian như được dệt bởi mùi hương thơm ngát, ngọt ngào của hoa ngọc lan. Trong phòng học vang lên giọng hát của ca sĩ Mỹ Linh "Góc phố nơi anh hẹn, cành ngọc lan xòa bóng mát, tỏa hương bát ngát...". Dưới ánh sáng mơ màng của ngọn đèn cao áp xa xa, cậu ấy trèo lên cây và hái những bông hoa chớm nở, trắng muốt, thơm ngào ngạt tặng cho tôi. Trong một lúc tôi cảm thấy đẹp biết bao hình ảnh dưới bầu trời lấp lánh ngàn sao, người bạn trai với những đóa lan thơm trên tay, ngồi tựa trên cây, cười hồn nhiên vui vẻ, vẫy gọi tôi đến gần.
Một tối chúng tôi lên hành lang tầng hai đứng hóng gió. Ngay sát bên cạnh chúng tôi tỏa ra một mùi hương, không ngạt ngào như hoa ngọc lan nhưng quyến rũ làm sao. Cậu ấy nhoài người cố vít một cành cây lại gần và hái cho tôi một chùm hoa sấu. Tôi từng ăn cả những quả sấu còn non, bé như cúc áo, đến những quả sấu già chín vàng, thậm chí tôi ăn cả lá sấu chấm với muối trắng nữa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hoa sấu. Hoa sấu có một mùi thơm chua dịu rất đặc biệt mà tôi không muốn dùng bất cứ từ gì để diễn tả, tôi sợ sự bất lực của ngôn ngữ. Chỉ biết rằng mỗi khi tôi để gần mũi, thở sâu một chút là mùi hoa ấy như ngấm vào từng mạch máu trong cơ thể tôi, làm trái tim tôi xao xuyến lạ lùng. Chùm hoa cậu ấy tặng, tôi cũng ép khô trong vở, như muốn những kỉ niệm không bao giờ phai.