Teya Salat

Thời để nhớ

Posted at 28/09/2015

166 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên")
Người ta nói mối tình đầu là mối tình dang dở, mối tình đầu của nó đến không rào cản nên ra đi cũng không dữ dội, không để lại nhiều đau đớn cho ai. 
 
***

Nó đang lao nhanh chiếc xe đạp vào cổng trường để kịp giờ khai giảng, ngày đầu tiên của nó sao lại ngủ dậy muộn cơ chứ. Nó đang tự trách mình thì "rầm", nó ngã nhào xuống đất, cái mông tiếp đất hơi mạnh nên mãi một lúc nó mới đứng dậy được. Chiếc xe đạp của nó, bánh trước bị cong như cái bánh đa, phanh trước bị gãy. Nhìn thấy anh bạn vừa tông vào nó đang nhăn nhó mặt mày nhìn chiếc xe máy trớt sơn, nó hét lên.
- Anh kia đi đứng kiểu gì thế hả, không thấy người ta đang rẽ vào trường à, mau đền xe cho tôi...
- Cô xem lại mình đi xem ai sai mà còn la làng lên, con gái con nứa gì đi như ăn cướp.
- Anh nói cái gì? Anh còn đứng đó mà cười à. Mau đền xe cho tôi đi, xe tôi mới mua đấy.
- Xe cô đáng mấy hào mà bắt đền, cái xe trớt sơn của tôi đây tôi mà bắt đền cô cũng mất vài triệu đấy. Mà đề nghị cô che cái chỗ áo bị bật khuy lại dùm cái coi, định gạ gẫm tôi hả, nhìn quê một cục, không có hứng thú...
Nhìn xuống chiếc áo dài mẹ mới may, nó ôm lấy ngực nhăn nhó, lấy tay che chỗ bị bật khuy, mặt đỏ bừng.
- Cô là sinh viên mới đúng không? Mặc áo chống nắng của tôi vào trường đi không có muộn. Để tôi hộ mang xe qua quán sửa xe bên kia đường lúc về mà lấy. Nhanh mặc áo vào đi, sinh viên mới mà đến muộn là không ổn đâu...
Nói rồi anh ta mang chiếc xe đạp của nó sang quán sửa xe bên đường, nó cũng không ngại ngùng khoác chiếc áo sơ mi trắng của anh ta vào trường. Nó dễ dàng nhận ra cái biển BC 2F, đi một mạch lại, đứng nghiêm chỉnh vào hàng. Một lúc sau nó nhìn xung quanh thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về nó. Nhìn lại mình, bất chợt mặt nó đỏ bừng. Nó mặc áo dài, khoác chiếc áo sơ mi dài lượt thượt bên ngoài, những vết bẩn trên áo do cú va chạm vẫn còn nguyên chưa mờ dấu. Nhìn các bạn nữ bên cạnh mình ai cũng áo dài duyên dáng, đầu tóc gọn gàng, nó xấu hổ muốn chui xuống đất cho nhanh.
Buổi khai giảng hôm đó sinh viên mới đi một vòng qua ban giám hiệu và các đại biểu ra mắt, nó đi qua ai cũng nhìn nó cười tủm tỉm. Bình thường nó toàn đi giày thể thao hoặc giày bẹt, hôm nay nó đi đôi giày cao gót không quen nên chân bị đau, mỗi bước đi của nó như bị ai đó tra tấn. Nó nghĩ đúng là ngày sui sẻo, nghĩ đến anh ta đã hại nó thảm hại như thế này, bàn tay nó nắm chặt...Kết thúc buổi khai giảng nó cố tỏ ra đi đứng nhẹ nhàng với đôi giày cao gót ra quán sửa xe, vừa thấy nó lại hỏi xe, bác thợ sửa xe cười nói.
- Bác thay vành, giỏ và lắp phanh xe mới cho cháu rồi. Tất cả hết ba trăm ngàn cháu ạ.
- Hết bao nhiêu ạ?
- Hết ba trăm ngàn cháu ạ. Sinh viên nên bác lấy giá hữu nghị thôi.
- Cái anh lúc sáng chưa trả tiền sửa xe ạ.
- Cậu ấy chỉ dắt vào bảo bác sửa, trưa có người ra lấy rồi trả tiền.
Lục túi ra trả tiền cho bác sửa xe mà mặt nó nhăn nhó, nó cởi phăng đôi giày cao gót quảng vào giỏ xe, đạp một mạch về phòng trọ. Về đến phòng, cái Huyền bạn trọ cùng phòng với nó chưa về, nó cởi ngay cái áo của anh ta ra, bỏ xuống nền gạch hoa dẫm lên vài cái cho bõ tức. Hôm bố đưa nó ra nhập trường, tìm phòng trọ cho nó và thanh toán luôn tiền phòng nửa năm. Ra về bố để lại cho nó một triệu tiền ăn hai tháng, mới ngày đầu tiên mà đã thiệt hại mất hai phần ba tháng ăn. Nghĩ đến đó nó nằm phịch xuống giường, mặt úp vào gối, tay và chân đạp mạnh xuống giường. Cái Huyền về thấy áo dài nó thay ra đang ở dưới đất, một chiếc áo sơ mi của con trai bị nó dẫm nhàu.
- Sao thế Sen? Có chuyện gì à? Sao quần áo vứt lung tung ra thế?
Tìm được nơi để nó trút giận, thế là nó là vừa khóc vừa kể lại cho cái Huyền nghe về vụ va chạm của nó. Ngày đầu tiên hai đứa cùng thuê phòng này, bố nó đã kể qua về cái tính cách của nó cho Huyền nghe, dặn dò Huyền có điều gì nó không phải thì hai đứa cứ thẳng thắn góp ý, bỏ qua cho nó. Mới được khoảng hai tuần nhưng Huyền rất thích cô gái cá tính như nó, nó không điệu đà như những đứa con gái khác, đôi lúc ăn mặc nhìn như con trai, vui vẻ, thẳng thắn, luôn đem lại nụ cười cho người khác.
- Thôi được rồi đừng khóc nữa, có khi anh ta là sinh viên trường mình, hôm nào rảnh tụi mình tìm anh ta tính sổ. Đứng khóc nữa, xấu gái lắm.
Được câu nói của cái Huyền nó mới chịu thôi la tướng lên. Ngày đầu tiên xui sẻo của nó cũng qua đi. Hôm sau là buổi học đầu tiên của quãng đời sinh viên. Rút kinh nghiệm từ vụ hôm qua, hôm nay nó dậy sớm hơn để chuẩn bị. Bước vào lớp nó ngồi vào vị trí đầu bàn, yên tâm vì chưa ai tranh phần. Mắt nó bị cận thị bẩm sinh nên vị trí đầu bàn luôn là địa bàn tốt với nó. Đang lúi húi lục túi lấy sách vở, nó giật thốt mình vì cái giọng oang oang.
- Chào, mình là Sơn. Rất vui được ngồi bên bạn
- Chào, mình là Sen
- Ồ, tên chúng mình giống nhau chữ cái đầu, lại còn cận giống nhau. Hi hi
- Bạn cười cái gì?
- À, à. Không có gì, học thôi
Vậy là ngày đầu tiên của nó cũng qua đi êm đềm, những buổi học sau Sơn vẫn ngồi vị trí đó. Đôi khi nó thấy khó chịu với cái tính lắm chuyện của Sơn, cậu ta hay hỏi nó lung tung nhưng ngược lại cậu ta rất thẳng thắn và tốt tính. Vụ va chạm hôm ở cổng trường nó vẫn nhớ, nhiều hôm nhìn quanh trường xem có thấy anh ta không để đòi quyền lợi nhưng đều vô vọng. Thời gian trôi đi nhanh thấm thoát đó mà đã bắt đầu thi học phần đầu tiên. Nó và Huyền trở nên thân thiết hơn, hai đứa xem nhau như chị em ruột. Ở lớp tình bạn của nó và Sơn cũng tiến triển, không còn thẹn thùng, mắc cỡ mà thẳng thắn với nhau. Nó không từ chối tiếp chuyện ai nhưng có lẽ có mỗi Sơn là nó cởi mở, nó sống khép mình, với nó bạn bè chỉ một, hai người là đủ. Càng thân thiết nhiều càng gặp nhiều rắc rối...
Sau những ngày miệt mài đèn sách cho kỳ thi học phần đầu tiên cuối cùng cũng xong. Hôm nay Huyền và Sơn rủ nó đi ăn sữa chua dầm thạch để ăn mừng bọn nó hoàn thành kỳ thi thành công tốt đẹp. Ba người đang ăn bỗng nó cứ há miệng chỉ chỉ sang bàn đối diện nơi có một đôi nam nữ đang ngồi. Sơn lấy tay sờ trán nó, Huyền loe loe trước mặt xem có việc gì không. Sau vài giây nuốt được miếng sữa chua trong miệng nó đi thẳng lại bàn đối diện.
- Này anh, mấy tháng trước anh tông gãy xe tôi. Tôi sửa hết ba trăm ngàn, tưởng số tiền đó mất luôn rồi. May quá, trời vẫn thương người tốt như tôi, anh làm ơn cho tôi xin lại số tiền đó.
- Cô này đúng là hài hước, tôi mang xe đi sửa hộ cho đã là tốt phước cho cô lắm rồi. Lại còn đòi tiền, mà quên cô đang còn nợ tôi cái áo. Cái áo đó dư tiền sửa xe của cô đó, coi như tôi đền cho cô.
- Anh còn già mồm à, cái áo ghẻ đó tôi lấy về làm dẻ lau bàn à. Đàn ông con trai phải quân tử chút chứ, đâm xe vào người ta rồi chuồn mất tiêu...
- Đề nghị cô ăn nói cẩn thận, hôm đó ai cắm đầu, cắm cổ phi vào tôi. Cái xe của tôi hôm đó trớt sơn, tôi phun lại hết tiền triệu, ai đền cho ai đây.
Cô gái ngồi bên anh ta nãy giờ nhìn hai người đôi co nhếch mép cười, cô ta khoác tay anh ta nũng nịu. Huyền và Sơn thấy tình hình căng thẳng nên lại can ngăn.
- Thôi thôi, chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi. Xem như là hòa nhé.
Nghe Huyền nói xong anh ta lôi bạn gái đứng lên ra về, quảng lại bàn tờ năm mươi nghìn thanh toán tiền nước...