Mùi của gió

Posted at 28/09/2015

206 Views


- Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng. Gia đình hãy vào gặp và ở bên cô ấy. Dường như ý chí sống của cô ấy rất mạnh, cô ấy sẽ tỉnh ngay thôi, tôi chắc cô ấy còn tâm nguyện gì đó...
Lời nói ấy như đặt một dấu kết thúc cho tất cả hi vọng và mở đầu cho một nỗi đau khủng khiếp. Tai tôi ù đi. Cái gì mà hết khả năng, cái gì mà mà tâm nguyện, tại sao, tại sao chứ...
- Đây chính là bí mật cuối cùng...Đừng buồn, từ nay tôi không phải đau đớn nữa...Hãy giữ lời hứa , mạnh mẽ, và sống cho cả tớ, cho những người cậu yêu thương, yêu cuộc sống gấp đôi, gấp tư ...Tôi sẽ thành gió ở bên cậu mãi mãi...
Tôi nắm những ngón tay gầy nhỏ bé, khẽ hôn lên mí mắt cô ấy. Đôi mắt đẹp và sáng trong. Đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng dường như chứa cả cuộc sống trong đó. Cô ấy, thiên thần của tôi, ra đi, nhẹ nhàng bình thản như một cơn gió thoảng thơm ngát.Tôi không khóc. Tôi mang những chậu hoa về chăm sóc, vẽ lên mỗi chậu hoa một mặt cười. Mỗi lần có một cơn gió đi qua, dường như tôi lại thấy cô ấy giữa những chậu hoa, giữa những quầng nắng nhẹ , giữa tiếng chuông gió leng keng, đang nhìn tôi cười rạng rỡ. Hàng đêm giọng hát của cô ấy vẫn đưa tôi vào giấc ngủ bình yên. " Ngày đầu tiên cậu bắt đầu bước vào cuộc đời tôi, tôi đã muốn ở bên cậu suốt đời, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, theo một cách khác, phải không ?'' Chúng tôi yêu thương nhau trầm lặng, nhưng sâu lắng, sâu đến mức khi cô ấy không còn ở cạnh tôi nữa, tôi không thấy đau khổ, mà chỉ muốn sống tốt hơn vì cô ấy.
Chẳng hiểu sao những cơn gió của Sài gòn lại luôn phảng phất mùi hoa cỏ dịu nhẹ. " Cậu vẫn luôn ở bên mình phải không?" Tôi nhìn lên bầu trời, thì thầm khi đứng trên bục nhận giải thưởng, khẽ ngửi mùi hoa trong gió. Bất cứ vết thương nào cũng sẽ lành, bất cứ đớn đau, tổn thương nào cũng sẽ qua đi, khi yêu thương hiện diện. Rồi sẽ qua hết, phải không ?
Khongtubo
 







....

Polaroid