Insane

Là bạn với thần tượng

Posted at 28/09/2015

182 Views


Kẻ đang túm lấy đầu chiếc xe máy cà tàng của tôi và năn nỉ bằng một giọng hết sức tha thiết là Ken - ngôi sao thần tượng của giới trẻ khắp cả nước!
***
LINH
- Giúp anh với! Làm ơn đi, cô bé!
Tôi đứng sững một hồi lâu, tưởng như không thể tin vào mắt mình nữa. Kẻ đang túm lấy đầu chiếc xe máy cà tàng của tôi và năn nỉ bằng một giọng hết sức tha thiết - thật không thể tin được, là Ken - ngôi sao thần tượng của giới trẻ khắp cả nước! Tôi dụi dụi mắt, tự nhủ không biết có phải vì quá hâm mộ Ken và thường xuyên thầm tơ tưởng đến anh mà tôi nhìn gà hoá cuốc chăng?
Nhưng không, đứng trước mặt tôi là Ken thật một trăm phần trăm! Khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao và thẳng tuột như cầu trượt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như muốn nhấn chìm tất cả mọi ánh nhìn này không thể lẫn vào đâu được. Trong phòng của tôi còn dán đầy hình của anh cơ mà! Ôi, Ken...

Trong lúc tâm hồn tôi đang lửng lơ ở chín tầng mây và tôi cứ ngẩn người ra ngắm Ken thì anh tỏ vẻ sốt ruột.
- Này cô bé, rốt cuộc có chịu giúp anh không?
Ken vừa dứt lời thì từ đằng xa, một tốp nữ sinh đang lao về phía tôi và anh. Tiếng hò hét phấn khích của họ làm tôi giật bắn người. Ngay lập tức, tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ken đang bị một đám fan cuồng truy đuổi và nếu họ tóm được anh, tôi cam đoan là họ sẽ "xé xác" anh ra (xé xác ở đây được hiểu là tình trạng một người bị giằng co, tranh giành bởi nhiều người ấy mà)!
Tiếng la hét của họ làm tôi rớt khỏi chín tầng mây để kịp định thần lại và hình dung lại câu chuyện. Xem nào, tôi đang chạy xe từ trong hẻm nhà mình ra, chuẩn bị đến lớp học thêm thì Ken lao đến, chặn ngay trước đầu xe tôi. Anh muốn tôi giúp anh thoát khỏi đám fan cuồng kia (hà hà, có một fan cuồng hơi bị bự đang đứng trước mặt anh đây Ken à, anh tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi Ken ơi!). Dù vậy, ý nghĩ được Ken nhờ vả và được tạm thời "độc chiếm" anh khiến tôi sung sướng tột độ.
Bằng một giọng hết sức hùng hồn của các nhân vật nữ chính trong phim hành động, tôi nói với Ken:
- Lên xe em! Nhanh lên!
Dường như chỉ chờ có thế, Ken lập tức phóng lên ngồi sau lưng tôi và tôi nhấn ga, chiếc xe lao vút đi, bỏ lại tốp nữ sinh đang đứng cáu tiết sau lưng. Tôi chạy ngược hướng với đường đến lớp học thêm. Thôi kệ, nghỉ một bữa cũng không sao, nhất là khi có một chàng trai tuyệt vời như thế này ngồi sau xe của ta!
Thề có Chúa, nếu kẻ chặn đầu xe của tôi không phải là Ken mà là một đứa con trai khác, tôi đã sút cho hắn một phát! Lòng vui rộn ràng và tràn ngập hưng phấn, tôi phóng nhanh đến mức Ken cũng phải phì cười:
- Chạy chậm lại đi cô bé, em muốn chúng ta cùng văng xuống đường à? Chúng ta đã bỏ họ họ tuốt đằng xa rồi!
Tôi đáp ngoan ngoãn như một cô mèo con: "Dạ"! Ý thức được rằng mình đang chở chàng trai "trị giá" cả triệu đô sau lưng, tôi chạy cẩn thận hơn. Trong tiếng gió vi vu bên tai, tôi nghe thấy tiếng Ken cười giòn. Xem chừng anh có vẻ thích thú lắm. Mùi nước hoa nam tính của anh thoảng qua làm tôi ngây ngất. Chúng tôi dừng xe ở trên một cây cầu khá vắng vẻ.
Gió từ dưới sông thổi lên mát rượi xua tan đi cái nóng của ngày hè. Ken bước xuống xe, đứng tựa vào thành cầu, và anh cứ ôm bụng cười mãi. Gió làm mái tóc của anh cứ bồng bềnh, bồng bềnh... Còn tôi thì cứ đứng ngây ra đó nhìn anh, và nhìn những chùm lục bình tím đang lững lờ trôi trên sông. Cảm giác giống như tôi vừa bước vào một câu chuyện thần tiên vậy.
Mãi một lúc sau, khi đã nhịn được cười, Ken mới lên tiếng:
- Xin lỗi em... Vì đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy vui như vậy. Được hít thở khí trời, được phóng như bay trên một chiếc xe máy giữa phố phường, cảm giác thật tuyệt, thật thoải mái!
Rồi Ken lại tiếp tục cười, nụ cười mà các fangirl của anh gọi là "thiêu rụi cả hoa". Tôi để yên cho anh thoải mái với những cảm xúc bộc phát của mình. Trông Ken bây giờ thật khác lạ, không giống với Ken đạo mạo, đĩnh đạc mà chúng tôi vẫn thường thấy trên sân khấu. Anh trông khá giản dị với chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần jean bụi, điệu cười thì thơ ngây như trẻ con. (Ôi tôi đến chết vì anh mất)! Đó là chưa kể những hành động kì quặc trước đó.

- Ken này, em có thể hỏi anh một câu được không?
- Ừ, em hỏi đi!
- Vì sao anh bỗng nhiên lại xuất hiện trước hẻm nhà em? Em tưởng anh chỉ đến những nơi sang trọng thôi chứ... Những nơi có đầy hoa, đầy nhạc, đầy vệ sĩ, và đầy những nữ nghệ sĩ xinh đẹp...
- Ôi, anh phát ngấy những nơi đó rồi! Anh biết là em không tin, nhưng quả thật anh đã trốn quản lý ra ngoài đường chỉ để ăn bánh đậu xanh và uống trà đá vỉa hè, cuối cùng cũng không thoát khỏi các fangirl...
- Ăn bánh đậu xanh và uống trà đá vỉa hè? – Tôi tròn mắt.
- Ừ. Đó là những món mà anh thích nhất. Chúng đã gắn bó với nhiều kỉ niệm tuổi thơ của anh. Thật buồn cười, khi con người ta tưởng chừng như đã có tất cả mọi thứ trong tay, lại không thể làm một điều giản đơn như vậy...
- Ken...
Tôi không biết phải nói gì với ánh mắt phảng phất buồn của anh. Tôi thầm trách cho cái sự vụng về ngớ ngẩn của mình. Chúng tôi đứng ngược gió, quay mặt về phía sông, im lặng như tờ. Từ đó về sau, Ken không nói gì nữa, và tôi cũng chẳng dám hỏi thêm điều gì. Tôi sợ những câu hỏi của mình vô tình sẽ chạm vào cái gì đó rất sâu thẳm của lòng anh mà tôi không tài nào hiểu được.
- Em biết không, anh thích đứng ngược gió, vì gió sẽ thổi bay những giọt nước mắt...
Một lát sau, điện thoại của Ken rung lên. Anh có vẻ hốt hoảng. Bên kia đầu dây, giọng một người đàn ông vang lên chát chúa như thể anh ta đang hét vào trong điện thoại.
- Ken, cậu đã trốn đi đâu cả ngày nay? Giám đốc tìm cậu suốt cả buổi. Chúng tôi phát điên lên vì cậu mất. Bài hát mới còn chưa thu. Tối nay cậu có show đấy, nhớ không? Cậu đang ở cái chỗ quái nào vậy?
- Em xin lỗi. Em biết rồi. Anh đến đón em đi.
Ken đọc địa chỉ cho người đàn ông kia. Tôi cảm giác như anh vừa mới lau nước mắt, chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, tôi không chắc lắm. Ken bỏ điện thoại vào túi, quay qua phía tôi, cười như để giải thích:
- Quản lý của anh. Anh ấy lúc nào cũng ồn ào và nhặng xị cả lên như vậy đấy!
Tôi cũng cười theo anh, dù có chút gượng gạo. Hình như anh nhận ra điều đó. Bây giờ, tôi chỉ ước gì thời gian quay trở lại cách đây hai mươi phút, lúc anh vừa bước xuống xe, anh cười thật bình an và thanh thản chứ không phải là nụ cười vương vất nỗi buồn và có phần gượng ép như bây giờ. Nụ cười lúc ấy của anh là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy.
- Này cô bé, anh sắp phải đi rồi, em có muốn anh trả ơn cho em bằng điều gì không?
- Trả ơn ạ?
- Ừ. Trả ơn vì em đã cho anh đi nhờ xe và còn chở anh đến một chỗ thật đẹp và mát mẻ như thế này.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Cho em số điện thoại của anh!
- Số điện thoại? Anh đã công khai mọi thông tin cá nhân của mình trên website rồi còn gì?
- Đó là số điện thoại giả, em đã gọi thử nhiều lần mà có được đâu. Đừng lừa em nữa, em biết nghệ sĩ chẳng bao giờ cho fan biết số điện thoại thật của mình cả.
Ken cười phá lên:
- Em đúng là tinh ranh thật! Đúng vậy, đó không phải là số điện thoại của anh mà là số của anh quản lý, nhưng bây giờ anh ấy cũng không dùng số đó nữa vì bị các fan khủng bố bằng hàng ngàn cuộc gọi. Thôi được, anh sẽ cho em số điện thoại của anh, nhưng em phải hứa là không được cho ai khác biết. Đây là bí mật riêng của hai chúng ta, em hiểu không?
- Em hiểu. Anh yên tâm, em sẽ không gọi để quấy nhiễu anh đâu!
Ken đọc cho tôi mười con số. Tôi ấn nút "save" vào danh bạ với dòng tên "Ken kì lạ".
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt chúng tôi một cách khá bất lịch sự. Người đàn ông trên xe, chắc là quản lý của Ken, bước xuống, mở cửa xe ra và đợi...