Hoàng tử Mèo
Posted at 28/09/2015
240 Views
Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si.
Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại dị ứng với lông mèo. Tôi cũng không được ai cho biết lí do vì sao tất cả mọi người trong nhà đều dị ứng với mèo ngoại trừ tôi.
Nhưng tôi cũng không dành thời gian cho việc tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại vậy, toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành cho Pie - một chú mèo có bộ lông xù dễ thương của cậu bạn hàng xóm, - Ju.
***
Ju và tôi bằng tuổi nhau vậy nên chúng tôi cũng khá thân thiết. Tôi luôn thắc mắc rằng vì sao Ju bằng tuổi tôi mà lại không phải vào lớp 1 học, trong khi ấy, tôi phải đi học mỗi sáng, chiều mới được qua chơi với chú mèo nhỏ Pie.
Bố mẹ tôi nói với tôi rằng: Ju bị bệnh.
Tôi cũng chẳng được biết Ju mắc bệnh gì, chỉ biết cậu ấy rất gầy, hôm nào cũng đội chiếc mũ len mỏng màu xanh và chỉ ngồi trên một chiếc ghế có bánh lăn cạnh cửa sổ đối diện phòng tôi.
Ju cũng không có bạn. Trừ tôi và mèo Pie.
Có một hôm, khi tôi đang chơi đu quay trước cửa, mẹ tôi đi ra từ phòng khách và nói với tôi rằng: " Ki, con có muốn gặp một người bạn nhỏ hàng xóm với chú mèo dễ thương tên Pie của bạn ấy không?"
Tôi không biết cậu bạn nhỏ nào ở hàng xóm khi nhà tôi mới chuyển đến đây, nhưng khi nghe tới mèo Pie, tôi gật đầu rối rít.
Tôi biết Ju và mèo Pie từ khi ấy.
Vậy là đều đặn mỗi chiều, tôi đều sang nhà Ju chơi. Mèo Pie có bộ lông trắng xù trông rất dễ thương. Còn Ju thì chỉ ngồi trên chiếc ghế cạnh đó nhìn tôi nô đùa với chú mèo Pie. Ju ít nói lắm. Chỉ khi nào tôi hỏi thì Ju mới trả lời. Có hai từ " Ừ" và từ " Không".
- Pie có thích ăn thịt viên không Ju?
- Không.
- Thế Pie thích ăn cá Omeo trong túi này hả?
- Ừ.
- Pie xinh quá ha.
- Ừ.
- Cho Ki mang mèo Pie về nhà nuôi nhé.
- Không.
...
Khoảng hai tháng sau đó, nhà Ju chuyển nhà. Tôi không được gặp Ju và Pie lần cuối, vì ngày Ju đi, trường học của tôi có loa thông báo: "Lễ tổng kết hết học kì 1 cho học sinh lớp 1."
Khi tôi trở về nhà, rồi khóc òa lên khi thấy cửa sổ nhà đối diện không còn mở như những ngày trước đó. Không thấy Pie và cũng không thấy Ju đâu cả. Khi ấy, mẹ tôi nói với tôi rằng: " Ju sang Mĩ chữa bệnh nghe con. Mai mốt Ju khỏi bệnh, Ju về chơi. Mang cả Pie về nữa nhé."
Tôi sụt sùi, mếu máo, nhưng cũng gật đầu.
Nhưng rồi khi tôi học hết tiểu học, hết cấp 2, rồi cấp 3, vẫn chưa thấy Ju trở về. Thỉnh thoảng trong bữa cơm tối, bố mẹ tôi hay phỏng đoán rằng : " Chắc có lẽ cậu bé đã khỏe mạnh và học tập tốt bên ấy. Ju sẽ sớm về khi cậu ấy học xong"
Tôi cũng tin là Ju có một cuộc sống mới bên nước Mĩ xa xôi. Hi vọng rằng cả Pie cũng vẫn sẽ ổn.
***
12 năm sau kể từ ngày Ju chuyển nhà, may mắn rằng tôi đỗ Đại học.
Dù ý định chuyển nhà ra ở riêng để tiện đường tới trường bị bố mẹ tôi phản đối, nhưng cuối cùng, sự "cứng đầu" của tôi cũng khiến bố mẹ tôi thay đổi. Tôi được phép ra ở riêng với điều kiện, cuối tuần phải về nhà và chỉ được phép nuôi một con mèo!
Tôi gật đầu cái rụp.
Suốt quãng thời gian còn là học sinh, tôi chỉ lén nhìn bất cứ chú mèo nào mà tôi gặp được trên đường về nhà, thỉnh thoảng có chạy lại xin phép chủ nhân của những nhóc mèo ấy để bế bồng nó một chút,và thậm chí trong phòng ngủ của tôi cũng toàn mèo; tất nhiên là chúng đều bằng bông.
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có thể nuôi một nhóc mèo mà tôi mong muốn.
Hà Nội mấy hôm nay thời tiết khá thất thường. Sáng vàng tươi sắc nắng, đến trưa chiều lại xám xịt với những đám mây ù uần.
Tôi rời Pet Shop khi trời đã nhá nhem tối và gió bắt đầu thổi. Lịch hẹn với chị chủ quán sang tuần quay lại chẳng hiểu sao khiến tôi hơi buồn. Đây là cửa hàng vật nuôi thứ sáu mà tôi đã tới trong ngày hôm nay, nhưng tất cả đều không có mèo con và đều hẹn lần sau tôi quay lại.
Vậy là ngay cả khi đã ra ở riêng, tôi vẫn gặp khó khăn trong việc nuôi một nhóc mèo như ý.
Ngoài đường lúc này gió đã mạnh hơn, không khí đậm mùi nhựa đường và ngai ngái khó chịu. Rồi...
Lộp bộp...Lộp bộp.....bộp bộp....rào rào rào........
Tôi tấp vôi vào một điểm chờ xe Bus khi trời bất chợt đổ mưa, áng chừng cũng tầm 20-25 phút nữa mới có một chuyến Bus tiếp theo. Tháo chiếc balo và rũ mái tóc ướt nhẹm, tôi ngồi xuống chiếc ghế chờ đủng đỉnh đợi một chuyến Bus tiếp theo.
Mưa càng lúc càng to. Âm thanh "ào ào" rơi trên tấm vòm tôn trên đầu nghe cô đơn một cách lạ kì. Mưa gợi cho người ta nhiều cảm giác. Nhưng thường mưa thì buồn.
Tôi vẫn mông lung nhìn qua làn nước mưa, cho đến khi để ý thấy bên kia đường có một chiếc hộp nhỏ di chuyển một cách lạ thường.
Chiếc hộp carton dường như bị ai đó bỏ quên ở mép điểm chờ xe Bus đối diện, theo gió, chiếc hộp khẽ nhích dần, và chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị gió thổi ra ngoài dòng nước xối xả.
Phía bên phải tôi, ánh đèn xe Bus nhập nhòe trong mưa, liếc nhìn chiếc xe đang lừ đừ đến, tôi tóm lấy chiếc balo và nhào ra giữa cơn mưa, băng sang bên kia đường, mặc bên tai có những tiếng còi huyên náo. Tôi biết, tôi biết chắn chắn rằng trong chiếc hộp carton kia là một sinh vật gì đó bị bỏ rơi.
Và cho đến khi chiếc hộp carton đã ướt phân nửa được mở ra, tôi hoàn toàn bất ngờ bởi suy đoán của mình. Trong hộp là một nhóc mèo chừng 2 tháng tuổi đang co ro vì lạnh, bộ lông lấm lem và đôi mắt nhắm tịt.
***
Tôi gọi nó là Pie.
Một trong những lí do tôi đặt tên cho nhóc mèo là Pie là bởi ngày Ju và Pie chuyển nhà, trời mưa như trút...