Old school Swatch Watches

Haha - Đồ ngốc

Posted at 28/09/2015

173 Views

từ từ thôi... đừng sợ... từ từ mà xuống..." Mỗi lần nghĩ lại tôi cứ cười ngất ngưởng...
- E hèm!
Tiếng đằng hắng của thầy lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ một cách thô bạo. Dừng một lúc lâu, rồi thầy buông một câu nhẹ như mây:
- Ăn xong hết cả đi tôi cho về!
***
Tôi phải ngồi ăn hết gần 5 hộp xôi, tôi thất thểu đi về lớp. Bọn lớp tôi ùa ra xem, hỏi han đủ điều. Khi nghe tôi kể chuyện, bọn nó cười như nắc nẻ, bỏ qua luôn chuyện bắt đền tôi mấy hộp xôi.
Nhưng vừa bước vào lớp thì tôi lại nghe tiếng châm chọc của nhỏ Linh.
- Cái Hương không có ở lớp là có người chép bài giùm nha!
- Ghê thiệt! Tiến triển nhanh quá! - Nhỏ Phương bồi thêm.
Nghe đến đó, tôi chợt hiểu ra tụi nó nói về cái gì. Lập tức tôi phăng phăng bước về phía bàn của mình. Dường như sự tức tối về con ba môn sử lúc trước đang hè nhau kéo về. Tôi chụp lấy quyển vở sinh, lật mạnh ra và phát hiện thấy nét chữ của Thương. Nãy giờ Thương vẫn đang ngồi quan sát xem tôi làm gì.
Người tôi nóng ran, bừng bừng giận dữ. Tụi nó đồn như thế còn chưa đủ hay sao mà còn bày trò cho tụi nó chọc! Tôi vứt quyển vở xuống trước mặt Thương, quát lên:
- Ai cho tự tiện đụng vào vở của tôi hả? Ai nhờ mà ghi chép này nọ?
Thương nhìn tôi, nhíu mày giận dữ. Sau đó, Thương phản ứng một cách chẳng ai nghĩ tới. Thương đứng bật dậy, đối mặt với tôi, quát còn to hơn:
- Tôi làm gì sai à? Chỉ là chép bài giùm thôi, vậy mà cũng bị chửi nữa!
Rồi Thương đưa chân đạp mạnh cái ghế trước khi bỏ ra ngoài. Còn tôi thì gục xuống bàn bật khóc.

Mấy ngày sau, Thương với tôi không nói chuyện. Tụi trong lớp cũng không dám chọc gì nữa. Trong mấy ngày qua, tôi suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy ân hận. Chỉ vì lời đồn không đâu mà tôi đã xúc phạm đến một người bạn. Nhưng giờ tôi không đủ dũng cảm để xin lỗi Thương.
Đến ngày thứ bảy kể từ ngày Thương và tôi cãi nhau, tôi mới tìm được cơ hội xin lỗi cậu ấy. Đó là vào tiết hai, tôi chán nản cúp cua tiết đó ra căn-tin ngồi ăn xôi. Bữa nay tôi "cạch", không dám đem xôi về lớp ăn nữa. Đang ăn thì tôi để ý thấy một dáng người rất quen thuộc đang ngồi trên sân bóng rổ. Là Thương à? Không thể nào. Tôi cúi người ngó ra, nheo mắt nhìn kỹ. Đúng là Thương rồi! Tôi vội bỏ dở hộp xôi, đi ra sân, tiến về phía Thương, mỉm cười ngồi xuống cạnh Thương.
- Trời hôm nay đẹp nhỉ? - Tôi bâng quơ.
Người ta thường nói câu này khi chẳng nghĩ ra câu gì để nói.
- Hôm đó... sao Hương lại xử sự vậy? - Thương không nhìn tôi.
Tôi giật mình. Rồi tôi kể hết cho Thương nghe, về lời đồn, về những lời châm chọc, về tất cả. Rồi tôi kết thúc bằng một câu:
- Xin lỗi!
Thương cười:
- Ai dư lỗi mà xin chứ?
Tôi cười theo. Thương tiếp:
- Hương tưởng tôi không biết lời đồn đó sao? Tôi biết chứ, nhưng cứ giả vờ như không biết. Tại sao lại phải để ý mấy chuyện đó nhỉ?
Tôi xấu hổ cúi xuống, nghĩ mình thật trẻ con và ngốc nghếch. Hình như Thương biết tôi ngượng, nên hít một hơi dài, nói to:
- Vậy Hương biết tại sao tôi lại phản ứng như hôm đó không?
Tôi nhìn Thương, lắc đầu.
- Vì tôi không có người bạn nào, ngoài Hương cả. Tôi trầm cảm, tụi con gái cũng không nói chuyện, còn bọn con trai thì chẳng coi tôi ra gì. Vì vậy, nếu Hương, người bạn duy nhất của tôi, mà còn hiểu lầm tôi nữa, thì thật là thất vọng...
Lặng đi một lúc, tôi hỏi Thương:
- Tụi con trai không coi Thương ra gì à? Sao vậy?
Thương cười buồn:
- Có một ngày tụi nó rủ tôi đi hút thuốc, nhưng tôi không đi. Vậy là tụi nó bảo tôi không phải là con trai, đi mà chơi với tụi con gái! Bọn nó bảo tôi là đồ ẻo lả, không phải đàn ông...
Tôi không ngờ mấy đứa con trai lớp tôi lại tồi tệ đến vậy. Thương nói tiếp:
- ...Chắc là cũng đúng vậy thiệt ha? Có lẽ tôi cũng phải tập hút thuốc thôi...
Tôi ngăn ngay:
- Đừng! Dại dột quá! Làm cái ống khói thì có gì hay ho chứ? Những người không hút thuốc mới là đàn ông trong mắt con gái tụi tôi, bởi vì chỉ có những đứa con nít thì mới đua đòi theo kiểu ngốc xít như vậy.
Thương vẫn nhìn lên trời, mỉm cười:
- Cảm ơn Hương.
Tôi đứng bật dậy, vươn vai, rồi quay sang Thương:
- Đứng lên đi, có việc nhờ đây.
Thương ngoái nhìn lên.
- Gì?
- Giảng giùm bài Sinh hôm nọ. Thương chép mà về đọc có hiểu gì đâu!
Ngẫm nghĩ một lúc, Thương nói:
- Có khi là... không được đâu!
- Sao?
- Tôi còn bận đi tập hút thuốc nữa...
- Này! Này!
Tôi và Thương cùng bật cười. Tiếng cười giòn tan của hai đứa khuấy động cả một góc sân.
Nguyễn Nhật Hoàng






....