Người con gái có đôi môi phớt hồng
Posted at 27/09/2015
170 Views
Tôi luôn thích phụ nữ có đôi môi phớt hồng.
****
Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi môi phớt hồng. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy.
Thời gian trôi qua, cô ấy chẳng mấy chốc đã trở thành một người mẹ của một cô con gái đáng yêu. Từ khi vợ tôi đẻ, tôi bắt cô ấy ở nhà.
Chăm sóc con – đối với tôi – đó là nhiệm vụ của một người phụ nữ. Hai ông bà nội ngoại đều ở xa, tôi không thể bắt ông, bà lên trông cháu, vì còn lợn, gà ở nhà, cùng với lũ em đang tuổi ăn học. Hơn nữa, tôi cũng có thể kiếm đủ tiền nuôi vợ con, để vợ tôi không phải đi làm. Nhà cũng không thuê ô sin. Tôi quan niệm, vợ tôi đi làm thì cũng chỉ đủ tiền để thuê osin, hơn nữa, mẹ trông con thì vẫn tốt hơn là để người ngoài trông nó.
Và thế là, cứ mặc kệ vợ, tôi đi làm, sáng đi tối về. Có hôm, nhậu nhẹt với anh em, bạn bè, 12h đêm, tôi mới mò mặt về đến nhà, trong tình trạng say khướt. Sáng hôm sau, ông bà nội lên chơi. Họ nói, tôi mới để ý. Tôi thực sự không bằng lòng với bà xã. Con cái thì gày còm, ốm yếu, không chịu ăn. Bà nội bảo: "Tao không nghĩ là nhà mày lại thiếu ăn. Giữa thành phố lại khiến cho con bé suy dinh dưỡng thế kia". Còn vợ tôi ư? Tôi cười nhạt. Đâu còn là thiếu nữ có đôi môi đỏ ngày ấy nữa. Đầu tóc thì chưa kịp chải, quần áo thì ướt át, luộm thuộm. Nhà cửa thì cái lọ, cái chai, đồ chơi của con vứt lôi thôi, đầy rẫy. Quần áo khô cũng chưa thấy rút xuống. Ông bà nội ngồi chơi một lát, ăn xong bữa cơm, chờ con dâu rửa bát xong thì bảo bắt xe về quê, lo lợn, lo gà, còn chẳng kịp bế cháu.
Vợ tôi không nói gì. Tối hôm ấy, tôi sạc cho một trận tơi bời. Vợ tôi cũng không nói gì. Đúng là chẳng có chính kiến gì cả. Tôi thấy vợ tôi là người không biết ăn nói. Ngồi với bạn bè chồng mà chẳng thấy nói năng gì. Một anh bạn của tôi bảo với vợ tôi: "Anh thấy thằng Thắng thích vợ có cá tính đó. Nhiều khi nó nói, cũng phải biết cãi lại em à. Nghe lời quá, cũng nhạt nhạt, đều đều, nó cũng chán". Vợ tôi cũng chỉ biết mỗi "Vâng", cũng không tranh luận gì. Tôi chỉ lắc đầu mà ngao ngán.
Ngày ngày tháng tháng trôi qua. Con gái tôi đã qua giai đoạn bú sữa. Vợ tôi khi cai sữa đã gầy hơn, chứ không béo như lúc mới sinh con. Nhưng bụng bà xã tôi vẫn còn to. Tôi chán khi thấy vợ tôi không chịu tập thể dục. Thẻ tập thể dục của tôi đã mốc meo kể từ khi vợ tôi mang bầu. Nếu mà có thể đổi nó sang thẻ tập thẩm mỹ cho vợ tôi thì có khi tôi cũng đổi đấy.
Tôi thấy buồn khi vợ tôi không chịu phấn son gì cả. Kem dưỡng da mặt, kem dưỡng toàn thân, nước hoa cũng không. Thật là khác khi mới cưới. Lúc nào vợ cũng điệu đà, quần nọ áo kia. Theo cái lý vợ tôi: "Không lẽ ở nhà em cũng phải phấn son. Chẳng lẽ để cho con, hay cho cái bàn, cái ghế ngắm sao?". Tôi bảo: "Nhưng bố mẹ bảo bố mẹ lên mà trông em chẳng phấn son, quần áo đẹp gì cả. Sao em lại làm mất mặt chồng thế hả?". "Bố mẹ anh thật là lắm chuyện". "À, cái cô này, giỏi cãi nhỉ". Tôi cáu. Không biết từ bao giờ, mà vợ tôi lại cãi lời xem xẻm như thế, sao không ngoan hiền, nín nhịn như trước.
Dù sao thì tôi vẫn thích người đàn bà có đôi môi phớt hồng. Và người con gái ấy đã đến cơ quan tôi từ hai tháng trước. Lúc đầu, tôi không để ý đến cô ấy, vì còn trách nhiệm với vợ con. Nhưng sao duyên trời lại run rủi cho cô ấy đến ngồi cạnh tôi. Đôi môi thắm, nụ cười duyên, tôi đã chết mê chết mệt cô ấy từ ngày đầu gặp mặt. Cô ấy bảo tôi là người yêu cũ đã bỏ cô ấy. Một người con gái hoang mang với tình yêu, một người đàn ông đã đánh mất tình yêu, hai người gặp mặt, và nảy sinh mối quan hệ bí mật.
Tôi không ngờ là vợ tôi đã phát hiện ra tin nhắn của tôi cho người ấy. Tôi thấy bà xã mặt đỏ bừng bừng, rồi không thèm cơm nước gì sất, bỏ đi không thấy về. Tôi phải nghỉ việc nguyên ngày để trông con. Tôi có nhắn bố mẹ tôi lên, nhưng ông bà bảo còn bận lợn, gà, chưa lên ngay được. Con tè rồi ị. Ăn cháo không chịu ăn, uống sữa bột cũng không uống.
Tôi mua sữa tươi, nhưng con bé cũng chỉ hút được đôi chút rồi ném cả cái muôi đang chơi vào mặt tôi, khiến tôi sưng húp cả mắt. Tôi cáu định đánh nó, nhưng đã thấy con bé khóc váng lên, khi thấy mặt tôi hầm hầm. Tôi đói quá, định ra làm bát phở, nhưng con bé lại đòi đi ngủ, dỗ mãi nó mới ngủ. Vậy mà thấy tôi vừa cất bước dậy, đã leo xuống giường, đòi bố: "Bế! Bế". Tôi nhịn không nổi, đành phải bế con ra hàng phở, vừa trông vừa ăn. Nó xém tí nữa thì chạy đi mất theo mấy con chó thả rông ngoài vệ đường. Tôi khóc mếu máo, ăn không nổi. Tay vừa giữ chặt con, tay vừa bê tô phở ăn vội vàng.
Vợ tôi đòi ly hôn. Cô ấy bảo sẽ nuôi con gái. Tôi không đồng ý. Và thế lả chúng tôi đưa nhau ra tòa. Tại phiên tòa hôm ấy, lần đầu tiên, tôi thấy cô ấy ăn vận đẹp đến vậy. Trong ánh hoàng hôn của buổi chiều, tôi bàng hoàng nhận ra, cô ấy có đôi môi phớt hồng mà năm nào tôi theo đuổi.
Trước sự kiên quyết của vợ tôi, tòa phải xử cho chúng tôi ly hôn. Tôi buồn bã, tự an ủi mình. "Còn người đẹp ở chỗ làm, em nhất định sẽ không bỏ tôi. Đàn bà đi bước nữa thì khó, chứ đàn ông đi bước nữa thì thiếu gì".
Tôi không bất ngờ khi biết tin người đẹp xin nghỉ làm. Em đã cuỗm của tôi 20 triệu và ra sân bay từ bao giờ không rõ.
Người vợ cũ vẫn cho tôi sang thăm con vào dịp cuối tuần. Một năm sau, tôi khẩn khoản xin nàng trở lại với tôi, nối lại tình xưa nghĩa cũ. Con gái tôi cũng cần có bố. Và vợ tôi đồng ý.
Đêm tân hôn, tôi lại đến bên nàng. Nửa đêm ấy, tôi chợt tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy cái nhìn khinh khỉnh của vợ tôi. Và thấy một con rắn trườn vào người tôi...