Old school Swatch Watches

Đôi cánh của mẹ

Posted at 27/09/2015

153 Views



Mẹ nói, khi mẹ đi đến một nơi khác ở rất xa, con hãy tưởng tượng những chú chim bay trên khoảng trời xung quanh con chính là mẹ. Con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Mẹ nói, đôi cánh của mẹ sẽ đưa con bay thật cao, thật xa. Mẹ sẽ bay cùng con, mẹ sẽ bay với con đến cuối đời.
Mẹ nói, mẹ không thể bay theo con được nữa. Đôi cánh của mẹ từ giờ sẽ trao lại cho con.
Đôi cánh của mẹ, chính là đôi cánh của con.
***

Con đã từng ghét mẹ lắm, mẹ có biết không? Ở cái tuổi 5, 6 mới còn là con nít, con cứ tự dưng ghét mọi thứ về mẹ. Con ghét mẹ đã khiến con trở thành đứa trẻ không cha. Con ghét mẹ cứ bỏ con một mình mà đi công tác ngày này qua tháng khác. Con ghét những bức thư điện tử với nội dung lặp đi lặp lại theo khuôn mẫu mà mẹ mỗi sáng, mỗi chiều đều đặn gửi vào máy tính của con. Con ghét cả số tiền ăn học của con mà mẹ dặn dò bà bảo mẫu giữ dùm hằng tháng. Dường như con ghét mọi thứ liên quan đến mẹ, kể cả công việc khiến mẹ bận bịu tối ngày, mà quên mất tất cả những việc mẹ làm đều vì lợi ích của con.Đến giờ, con vẫn không khỏi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Gia đình mẹ con ta cũng có thể được coi là khá giả. Nhưng con cũng biết đó không phải tài sản thừa kế, mà là từ một tay mẹ gây dựng nên. Dù ghét mẹ, nhưng con không thể phủ nhận rằng mẹ, ừm, thật sự là một phụ nữ tài giỏi. Mẹ là phiên dịch viên, thu nhập có vẻ không tệ. Có điều, bởi một lý do nào đó mà mà mẹ chưa từng nhắc đến, và con cũng chưa từng có khái niệm về ông bà của mình. Con đoán già đoán non rằng ông bà ngoại đã từ mẹ. Còn ông bà nội, ôi, con thậm chí còn chẳng hiểu tại sao bản thân không biết bố của mình là ai nữa.Song, cũng bởi công việc đem lại nguồn thu nhập không nhỏ ấy mà mẹ đi công tác suốt ngày, ra nước ngoài như cơm bữa.
Mẹ ít khi về nhà lắm, căn nhà bốn tầng rộng lớn chỉ có bà bảo mẫu mẹ thuê và con ở. Thỉnh thoảng, nếu thấy bóng mẹ xuất hiện ở nhà, thì cũng là hình ảnh vất vả, tiền tụy. Mặc dù mỗi khi trở về, mẹ đều ăn vận xa hoa lộng lẫy, theo sau là va li lớn va li nhỏ-hoàn toàn là hình ảnh một người thành đạt, nhưng sự mệt mỏi, thiếu sinh khí được giấu đằng sau khuôn mặt tô son điểm phấn cẩn thận kia làm sao có thể qua nổi mắt con? Chỉ là, điều đó càng khiến con thêm ghét mẹ. Khi mệt, ngoài việc nghỉ ngơi ra thì mẹ dường như chẳng quan tâm đến thứ gì khác nữa. Mẹ cứ thế nằm dài trên giường, ngủ cũng chẳng ngủ mà cứ nằm đấy thôi, tay xoa trán, bóp đầu-xem ra mẹ đang khổ cực suy nghĩ. Con có lo lắng cho mẹ, chạy lại quan tâm thăm hỏi, thì chỉ được đáp trả lại là giọng nói gắt gỏng của mẹ đuổi đi. Nếu chỉ một lần, có lẽ con còn thông cảm cho mẹ. Nhưng hai lần, ba lần rồi lúc nào mẹ cũng đối mặt với con bằng thái độ ấy. Con đâm ra giận mẹ, ghét mẹ, rồi ghét sự tồn tại của chính mình.Mẹ, liệu mẹ có biết con đau khổ, con tủi thân thế nào không? Không biết đã bao nhiêu lần con tự giam mình trong phòng mà khóc. Con tự hỏi tại sao mẹ lại sinh con ra, để rồi đối xử với con tàn nhẫn đến thế. Thiếu bóng dáng người cha, mẹ có biết con khao khát tình yêu của mẹ thế nào không? Con khao khát, con thèm muốn cảm giác êm đềm, ấm cúng của gia đình tụi bạn. Bọn nó có cha, có mẹ đầy đủ, còn có cả anh chị em nữa. Còn con, con có mẹ, mà tưởng như chỉ có một mình. Có đôi lúc nghĩ quẩn, con đã từng cho rằng mẹ gửi tiền nuôi con hàng thánh chỉ để làm tròn nghĩa vụ của một "người mẹ" mà thôi.
Tình trạng này, con cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Cho đến một khoảng thời gian, những chuyến đi của mẹ cứ thế thưa dần, thưa dần, rồi mẹ bỗng dưng ở nhà hẳn.Mẹ cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ nói rằng muốn dành nhiều thời gian ở bên con hơn. Ôi, con lúc đó đã chẳng hề tin lời mẹ-con thật tệ phải không? Chỉ là con cũng chẳng nghĩ ra được lý do gì khác, nên tự mình tin là mẹ bị thất nghiệp.
Quãng thời gian này, mẹ quả nhiên dành nhiều thời gian cho con thật. Hầu như lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh con. Khi con đi học thì mẹ chở đi, lúc con tan học thì mẹ đến đón. Nhưng mẹ có biết, con vẫn giận, vẫn giận mẹ nhiều lắm. Con thực giận khi nghĩ, mẹ cho rằng mẹ có thể dùng sự dịu dàng này để bù lại thái độ lạnh lùng của mẹ đối với con ngày trước. Mỗi lần mẹ ôm thì con đẩy ra, mẹ định nói gì thì con lẩn mất. Con đã né tránh mẹ, mẹ ơi!
Một tối, nhà mình bỗng xuất hiện vị khách lạ mà con chưa gặp bao giờ. Ấy là một người phụ nữ trẻ tuổi, ừm, có vẻ trẻ hơn mẹ. Dù con không biết đó là ai, nhưng trông cô ấy quen lắm-có lẽ vì ngoại hình của cô ấy mang theo vài phần như đúc từ cùng một khuôn với mẹ. Mẹ gọi cô ấy là "dì", xưng "chị". Hai người nói chuyện trong phòng khách dưới tầng một, còn con bị dặn ở yên trên lầu. Tuy vậy, điều đó cũng chẳng cản được trí tò mò của con. Đứng từ trên cầu thang nhìn lén xuống, con thấy mẹ thỉnh thoảng cười với cô ấy, tuy là có chút miễn cưỡng. Cô ấy gọi mẹ bằng "chị", xưng "em", chất giọng thật xa cách. Hai người ban đầu hỏi thăm xã giao qua loa, rồi bắt đầu bàn đến vấn đề chính. Và, cái vấn đề này đã gây ra một chấn động không nhỏ đối với con. Vâng, con nghe được từ miệng cô ấy nói ra, mẹ bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Dường như cô ấy là một bác sĩ đang đến thông báo kết quả xét nghiệm. Thật ra con không biết "ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối" là gì, nhưng xem ra đó là một loại bệnh: Thậm chí bệnh nặng là đằng khác! Bởi vì, con đã thấy mẹ khóc. Mẹ bưng hai bàn tay gầy gò lên che mặt, đôi vai mẹ run rẩy-hoàn toàn mang một dảng vẻ thống khổ, bất lực. Rồi mẹ nghẹn ngào, mẹ thốt ra những tiếng nghe không rõ, cái gì mà "...lo cho con còn nhỏ..." hay sao ấy. Nhưng, con cũng chẳng còn tâm trạng mà nghe nữa. Tai con cứ ù ù, và lòng con cũng đau như đứt ra từng khúc ruột khi nhìn mẹ đau đớn.Từ lúc đó, dường như con bắt đầu thương mẹ.
Rồi mẹ lại tiếp tục ở nhà với con. Mọi chuyện lại tiếp tục diễn ra theo quỹ đạo Trái Đất, nhưng sự giận dỗi của con đã nhiều phần không còn nữa.Một sáng, mẹ gọi con ra sân chơi. Con được mẹ ôm, ngồi trên chiếc ghế dài, thư thả phơi nắng. Từng tia sáng mang theo hơi thở ấm áp khẽ rọi lên làn da tái màu của mẹ. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc tơ non mềm của con, mẹ vừa ngâm nga khúc nhạc gì đó-hình như là lời ru mà con đã khắc ghi trong lòng từ thuở nhỏ. Nhưng mẹ hát thật trôi chảy, cứ như thể...mẹ đã hát những lời này rất nhiều, rất nhiều lần trong quá khứ!
Mẹ hỏi, nếu lỡ như bây giờ mẹ phải đi thật xa, con sẽ cảm thấy thế nào?
Con trả lời, con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ nói, con có thấy những chú chim nhỏ luôn bay xung quanh con đây không? Hãy nghĩ chúng là mẹ, mẹ luôn bên con, con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Con ngây ngô, thế thì mẹ cũng sẽ giống như lũ chim sẻ lười biếng, suốt ngày rong chơi không chịu làm tổ hả mẹ?
Mẹ cười, tuy hơi lười biếng nhưng đôi cánh của chúng có thể tự mình bay, nếu chăm chỉ chúng vẫn có thể làm được điều chúng muốn. Chúng lại chính là đôi cánh của mẹ. Rồi mẹ sẽ đưa con bay thật cao, thật xa, chạm đến ước mơ của con.
Mẹ hỏi, ước mơ của con là gì?
Con ngẫm nghĩ, con cũng muốn làm phiên dịch viên, giống mẹ...
Mẹ hôn lên trán con. Đấy là lần đầu tiên con cảm nhận được sự ấm áp của người mẹ. Rồi, mẹ nhỏ giọng tâm sự với con. Mẹ nói về quá khứ của mẹ, khi con chưa ra đời. Thì ra mẹ được sinh ra trong một gia đình khá giả. Trước đây khi học đại học, mẹ gặp ba, mẹ yêu ba rồi có con. Nhưng người đàn ông ấy vì trốn tránh trách nhiệm mà tàn nhẫn bỏ mặc mẹ, đến giờ vẫn bặt âm vô tín...