Tình cho không
Posted at 27/09/2015
173 Views
Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế nên tôi nghĩ, dù ít nhiều trên đời này cũng có cái gọi là tình cho không, đôi khi người ta cho mà không biết.
***
Trời nắng bức và chiếc xe đạp già nua mắc bệnh nhiều ngày của tôi đã đến giới hạn, đành gửi nó ở tiệm sửa xe gần trường, đường về nhà của tôi trở nên dài lạ. Phải chi không bận chuyện lớp thì tôi cũng không về trễ đến vậy, mình tôi lững thững trên con đường cắt ngang cánh đồng, đường nhựa làm cái nóng hắt vào người tôi đến chóng mặt, lâu lắm mới có chút gió hiu hiu cào nhẹ.
- Có cần cô cho quá giang không con ?_ người phụ nữ hỏi tôi nhưng lại mang chút e ngại.
Tôi ngửng cổ nhìn, con người này trông quen nhưng tôi không rõ lắm, hình như là người xóm bên, có điều rất rõ là cô ấy đẹp. Ừ, chỉ một từ vậy thôi cho cái đẹp không cần phụ họa của cô bởi nó tự nhiên quá. Trông cô đẹp, hiền hiền lại sợ ở nhà ngoại lo, tôi dứt khoát từng tiếng dù cổ họng đang khô rát:
- Dạ. Con cám ơn cô.
Cô chở đến đầu xóm thì thả tôi ở đấy, bảo bận chút chuyện. Cô đi vội, né ánh nhìn của một vài người ngang qua. Tôi chỉ kịp với theo câu cảm ơn. Bữa đó ngoại tôi lo sốt vó.
- Rau này bán sao vậy con?
- Dạ hai nghìn một bó_Tôi vừa nói vừa ngửng nhìn vị khách, nhận ra cô, tôi cười xòa_ Dù là cô thì...con cũng không lấy rẻ hơn được nhưng...sẽ khuyến mãi thêm.
- Không sao đâu con, lấy đúng giá là được rồi._Giọng nói thanh, nhẹ đáp lời tôi.
- Cô đi chợ sớm quá ha, cô là khách mở hàng bữa nay của con đó, chắc bữa nay bán đắt đây.
Cô cười hiền chìa búp tay nõn nà đưa tôi mấy đồng lẻ. Chợ mới lác đác vài người cô đã ra về, bóng chìm dần trong buổi sáng mờ đục. Bữa đó, rau ngoại trồng bán không hết.
***
Vừa dắt chiếc xe cộc cạch đến sân tôi đã thấy cậu Hai ngồi trên nhà chính, trông cậu có vẻ giận, tôi thấy lạ hơn là sợ, mấy khi con người đó ghé qua ngôi nhà cũ nát này, tôi và ngoại ở đây với bà con chòm xóm còn với người thân như cậu chúng tôi là cái bóng mờ mà thôi
- Mày lại đây cậu nói chút chuyện.
Tôi cúi đầu thưa cậu rồi ngồi bên mép đi văng.
- Mày quen con Nga xóm bên à?
- Dạ con có nói chuyện vài lần với cô Nga. Cô hay mua rau của ngoại.
- Mày không nên thân thiết với con mụ đó kẻo mang tai tiếng cho nhà này. Từ rày cậu cấm mày nói chuyện với nó.
Tôi im lặng, cậu Hai không biết tôi nghe lời hay là đang cố phản đối, trước khi phủi mông ra về cậu nhấn cho tôi một câu:
- Đừng có mà ngoan cố rồi có ngày như mẹ mày thậm chí là giống con mụ Nga kia.
Tôi cười mà ra nước mắt, những người già đời như cậu thật biết cách dỗ cho người ta khóc. Mẹ tôi. Mẹ ra sao tôi còn không biết, bảo tôi giống mẹ tôi đành biết vậy thôi. Nhưng, tôi sẽ không bỏ con mà đi biệt tăm như bà, tôi cũng không quên công lao ngoại nuôi dưỡng như bà, nên một ai đó làm ơn đừng bảo tôi giống mẹ, tôi chỉ mong thế.
***
- Con không nên qua đây chơi cùng bé An nữa, người ta lại nói vào nói ra, khổ tâm ngoại con.
- Bé An mới hai tuổi nhưng nó biết hết đó cô, không có bạn chơi chung nó buồn đó. Con khi rảnh mới qua thôi mà.
Mỗi lần nói chuyện, tôi và cô luôn dừng ở một điểm, một điểm đã biết nhưng không ai muốn tới, tôi sợ cô tổn thương còn cô sợ gì tôi không biết. Dù cô không để lộ ra ngoài tôi vẫn nhận ra cô buồn khi nói vậy, chẳng hiểu sao tôi lại thấy cô Nga đẹp nhất khi cô buồn, tôi đã quá quen với những người cam chịu hy sinh như ngoại và cô, tôi cũng chưa bao giờ thắc mắc liệu vậy có nhiều cho một con nhóc lớp sáu như tôi ngày đó. Con cô_ bé An thường ốm đau nhưng đó không phải lí do nó không có bạn bè, chẳng ai cho con mình chơi với bé An vì coi khinh mẹ nó hay nói đúng hơn là cái nghề mẹ nó làm.
- Ch..ị..._bé An nhét vào tay tôi mấy bông hoa mười giờ rồi chạy ù vào lòng cô Nga, ôm lấy cổ, liên tục gọi mẹ làm nũng.
***
Một ngày lạnh, tôi đi mua cho ngoại ít dầu thắp đèn, nghe tiếng trẻ con khóc quen lắm tôi lần đường đến nhà cô Nga. Cửa khóa, bé An bên trong nhà đợi mẹ lâu quá nên khóc òa. Nhớ có lần cô Nga chỉ tôi nơi để chìa khóa, tôi vội đi lấy. Cửa vừa mở bé An ào tới quấn chặt người tôi liên tục gọi mẹ, tiếng nó kêu nức nở xóm vắng, trời mờ đục rồi tối hẳn trong câm lặng. Tôi dùng than viết vài ba chữ lên tấm lịch để trên bàn cho cô Nga dễ thấy, đóng xong cửa nẻo, tôi cõng An về nhà. Lúc đầu ngoại giận cái việc tôi làm lắm, nhưng thấy bé An thế lại mủi lòng đành chiều ý tôi. Đêm nao lòng nghe tiếng ngoại thở dài:
- Nhìn con bé như vậy chẳng khác gì con hồi nhỏ.
Ngoại không nhắc thì tôi cũng nhớ chỉ là giấu nó đi thôi, nhưng tôi biết cô Nga khác mẹ, mỗi người mẹ là duy nhất trên đời còn gì. Tôi kiềm cái riết chặt, vỗ nhẹ bé An. Khó khăn lắm con bé mới yên được, giấc ngủ chập chờn, tiếng gọi mẹ ứ ra cùng giọt nước mắt chưa thành vị.
Sáng hôm sau, dân quanh vùng xôn xao tin người phụ nữ quấn chăn bỏ chạy khi công an xông vào quán karaoke cô ta làm việc. Người phụ nữ đó ở xóm bên, chồng đã mất, người phụ nữ có đứa con gái bệnh tim giống cha, người phụ nữ...đó là cô Nga, rốt cuộc cô bị bắt cùng những người trong quán, không về được. Tôi tự hỏi cô gắng sức chạy với mỗi một mảnh chăn trên người như vậy có phải vì biết An sẽ khóc ở nhà, rồi đêm tiếp theo của bé An sẽ ra sao.
***
Tôi sờ vết trầy trên cổ mình mà chẳng nghe đau. Người đau nhất có phải là tôi đâu. Tôi thẫn thờ nhìn người ta đưa bé An đi mất, người ta là người ta với tôi chứ với An đó là bà con họ nội.
Vừa mới đây thôi, An còn ở bên tôi, phải hai ngày nay nó mới cười được một cái, cũng chẳng biết khi nào nó lại khóc đòi mẹ, tôi dẫn An trở lại nhà ngắt mấy bông mười giờ mà nó thích, bên đó người ta đã chờ sẵn để dẫn An đi. Thấy những người đó, An lạ lẫm đến mức không đề phòng, đến khi họ tỏ ý dắt nó đi nó víu chân tôi chẳng chịu rời. Tôi không nói nổi lời nào chỉ bế An vào lòng, tôi như một kẻ phản bội, tôi ghét mình đã không nài nỉ ngoại cho bé An ở lại...Cô Nga chịu án ba năm, tôi có thể làm gì ngoài đem lại vất vả cho ngoại, mà người ta "họ nội" kia có để cho con cháu mình sống với người "xa lạ" như bà cháu tôi đâu. Người ta gỡ An ra khỏi tôi, cái riết chặt của chúng tôi không đấu lại sự thật phũ phàng, đôi cánh tay bé bỏng quàng qua cổ tôi bị kéo ra dần, sự bấu víu cuối cùng cào nhẹ qua cổ rồi rời ra hẳn. Tiếng An gọi tôi, gọi mẹ nó tha thiết, đau đớn, xa dần mà vẫn vang vọng.
Tôi đứng vậy hồi lâu nhớ cái lần nói chuyện với cô Nga trước bữa cô bị bắt mà thấm lắm điều cô nói.
- Con, tại sao lại ghét mẹ mình vậy?_Cô hỏi tôi.
- Con không biết mẹ là ai, mẹ bỏ con, mẹ là người xấu_tôi đáp.
- Thế sao con không ghét cô?_cô hỏi
- Vì cô là người mẹ tốt_tôi đáp.
- Nhưng hầu như ai cũng ghét cô..._cô bảo.
- Cô chẳng làm gì xấu, cô chỉ muốn kiếm tiền chữa bệnh tim cho bé An_tôi nói.
- Đó chỉ là những điều con thấy và nghĩ khác với những người khác. Con thử tưởng tượng nếu sau này bé An lớn lên biết cô lấy gì để nuôi nó, nó sẽ ra sao, chắc chắn con bé sẽ không hoàn toàn sống vui vẻ được. Có khi nó không biết mẹ mình là ai lại tốt hơn.
Cô trầm buồn.
Tôi lặng thinh.
- Cô không biết mẹ con là người thế nào nhưng rõ ràng con rất nhớ mẹ. Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con.
Giọng cô thanh nhẹ, len lõi, mơ hồ như một giấc mơ.
...