XtGem Forum catalog

Theo Nhí đi hoang

Posted at 27/09/2015

156 Views


Khi mở mắt, Nhí đã không còn ở bên cạnh chị nữa. Chị gọi hoài gọi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Nhí đâu.
*** 

Giờ ăn, thường lệ Nhí sẽ nghoe nguẩy đuôi lượn vòng dưới chân, ngỏng cổ chờ đợi chị đặt đĩa khẩu phần vào đúng chỗ, ngay góc bếp. Nhí sẽ còn "méo méo meo meo" nếu phải tiếp tục đợi chờ. Nhí đúng giờ lắm, không sai vào đâu được.
Hôm nay thì khác.
"Nhí ơi! Ăn cơm thôi! Nhí của chị ơi!"
Chị không tin Nhí bỏ chị mà đi đột ngột thế. Chị thương Nhí lắm cơ mà. Nhí cũng thương chị, phải không?
Không phải lần đầu Nhí đi hoang. Những mèo Nhí khác cũng lặng lẽ đi hoang, để lại chị một chớm bừng tỉnh dậy cùng nỗi cô đơn hoang hoải. Dù vậy, chị vẫn cương quyết đặt tên cho tất cả vật cưng của mình duy một cái tên.
"Nhí ơi! Thương chị Nhí về Nhí ơi!"
Nhí đầu tiên chị nuôi từng rút bao nhiêu là nước mắt của chị. Một sáng Nhí nằm đó không động tịnh, cứng đơ hơn khúc gỗ. Chị dụi cho đến khi hai mắt đỏ hoe, sưng vù, nước mắt vẫn theo đó chảy ra không ngừng được. Mẹ xót xa, ôm con gái mười tuổi vào lòng bảo:
"Mẹ đưa Nhí đi khám bác sĩ, mai nó lại về mạnh khỏe với con."
Bỏ Nhí vào bọc buộc lại rồi đi, hôm sau mẹ đưa Nhí về thật, lanh chanh nghịch ngợm hệt như ngày đầu, chỉ có vằn vện nhiều vết đổi chỗ cho nhau. Chị sung sướng lắm, lần này chị không cho Nhí xa chị nữa đâu. Chị tròng vào cổ Nhí sợi dây dù, cột chặt vào chân bàn. Thế nhé, từ nay Nhí mãi mãi chỉ luẩn quẩn ở gần chị, nghe chưa!
Chẳng lần nào chị giữ chân Nhí thành công.
Nhí chăm chỉ gặm dây cho đến khi nới được cái thòng lọng khỏi cổ, để tha hồ hít hà thật sâu chút không khí trong lành của tự do.
Chưa bao giờ Nhí của chị tự động quay về.
Chị đành lủi thủi tìm một Nhí khác, khi thì từ người quen, lúc ở chợ chó mèo. Lần này để thật sự an tâm, chị gia cố cho sợi dây độ bền chặt chắc chắn.
"Nhí không được bỏ chị nữa nhé. Ở với chị Nhí sướng thế còn gì, chị có bao giờ đối xử tệ với Nhí đâu?"
Bao nhiêu món ngon đồ hộp đắt tiền đến mấy chị cũng mua cho Nhí ăn. Nhí ăn xong liếm vào tay chị. Chỉ cần thế chị đã rưng rưng khôn tả.
Chị có thể ngồi ôm Nhí cả ngày mà vuốt ve, "mát-xa" đôi tai Nhí, cù vào cổ Nhí thật lâu, khiến Nhí chỉ còn biết nằm trong lòng chị lim dim mắt mà tận hưởng.
Vậy mà mở mắt, Nhí đã không còn ở bên cạnh chị nữa.
Khi chị đã là một thiếu nữ, có vô số người theo đuổi tình nguyện làm cái đuôi ngoe nguẩy, chị lại phải lòng anh - "người đàn ông lớn tuổi". "Người đàn ông lớn tuổi" cực thích "nuôi mèo" như chị. Rồi anh không ngần ngại đặt tên chị là "Nhí".
"Nhí của anh ơi..."
Chị cuộn tròn trong chăn, nằm bên anh nũng nịu, chỉ thiếu tiếng "meo meo" nữa thôi - vì Nhí hôm qua đã rời chị bỏ đi đâu mất tăm rồi.
"Em là của riêng anh đấy nhé, Nhí ơi..."
Sao chị ghét cái từ "của riêng anh" đến thế! Anh thì có là của riêng chị đâu cơ chứ? Anh còn là của vợ và các con anh cơ. Nghĩ thế, chị đấm vào ngực anh thình thịch. Anh hỏi, chị không thèm đáp. Anh gặng, chị vẫn làm thinh. Cũng như nuôi Nhí nhiều khi chị cũng chẳng hiểu Nhí thật ra cần gì, muốn gì, mà cứ phải bỏ chị đi mãi. Anh vuốt ve khắp cơ thể chị, sao thế, vẫn còn nhõng nhẽo à, thôi được rồi, được rồi, ngoan đi anh thương mà, anh yêu Nhí nhất, Nhí này...
Anh lấy ra cái hộp nho nhỏ phủ vải nhung, chị cũng đoán được bên trong có gì. Nhanh gọn anh tròng vào ngón tay chị lấp lánh xa hoa của sự quý giá đắt tiền. Chị thấy lòng dịu đi phần nào, hệt khi Nhí được chị "mát-xa" đôi tai đến là lim dim. Nhưng đột nhiên chị thấy khó thở. Không khí, không khí đâu rồi?
Toàn thân chị trở nên ngứa ngáy. Chị gãi, ra sức gãi. Trời ơi, từng mảng da, từng lỗ chân lông, sao lại ngứa thế này! Không chịu nổi nữa, có cái gì đang từng đám từng đám mọc ra từ những lỗ chân lông. Và cổ chị bị thít chặt, cho đến khi hoàn toàn nghẹn lại.
"Meo, meo..."
Nhí à? Nhí của chị đấy phải không, cưng chịu về với chị rồi à? Chị đảo mắt quanh quất. Mọi vật dường như phình to ra, căn phòng rộng lớn dôi lên gấp nhiều lần. Chị cất tiếng gọi Nhí nhưng chỉ thoát khỏi cổ họng mỗi một âm thanh:
"Meo, meo, meo..."
Đừng trêu chị nữa nào Nhí, chị bực mình rồi đấy. Chị tiến đến phía trước, quay đầu sang trái, quay đầu sang phải. Tiến thêm một bước nữa bỗng toàn thân chị bị níu lại, chung quanh cổ lại trào lên cơn ngứa ngáy khó chịu. Chị cố bước tiếp.
Không thở được.... Càng vùng vẫy cố thoát khỏi vật đang níu bước mình, cổ càng bị thít chặt hơn.
Bất lực, hồi lâu, thôi ý định tìm Nhí, chị nằm xuống co ro, thở hổn hển.
Khi mở mắt, anh đã không còn ở bên chị nữa. Chị gọi hoài gọi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Phải rồi, anh cần trở về bên tổ ấm của mình, với người vợ hiền cùng những đứa con xinh như thiên thần.
"Nhí ơi, sao Nhí nỡ bỏ chị. Chị buồn quá cô đơn quá, Nhí ơi..."
Chị nằm đó khóc ngon lành. Những lúc thế này chị thèm được ve vuốt Nhí biết bao nhiêu.
Phải tìm Nhí về thôi, chị không chịu nổi nữa. Chị tìm phần dây còn lại cột ở chân bàn đã bị Nhí nhai, cắn, bứt cho sờn nát. Nhí khỏe thật... hay kiên nhẫn, sợi dây dai chắc thế này Nhí cũng thoát cho bằng được. Đã thế chị sẽ tìm dây tốt hơn, bền hơn nữa, tròng vào cổ Nhí. Chị sẽ không để mất Nhí thêm lần nào nữa đâu, Nhí của chị à!

Màn đêm dần buông thõng xuống cả thành phố. Hẳn Nhí của chị đói lắm, nhịn bao nhiêu là lâu rồi còn gì. Chị đã tìm Nhí mọi nơi, mọi chỗ...