Ngủ ngon nhé quá khứ!
Posted at 27/09/2015
227 Views
!
Hôm đó...!
- Anh Duy ơi ... Nhà anh còn gạo không? Cho... Cho mẹ em vay 1 bơ gạo với ạ?
Nó nói trong vẻ ngại ngùng, bởi nó biết nhà anh cũng không có như nhà nó.
- Một bơ thì 4 người ăn sao đủ em? Lấy thêm về mà ăn.
Thế rồi anh bỏ cái búa rìu đang trẻ củi xuống, cầm lấy cái giá như tay nó. Anh vào nhà và lấy gạo cho nó:
Anh nói:
- Anh lấy 2 bơ nhé, mà nhà anh có mắm tép đấy, em mang về ít mà ăn.
- Mắm tép ấy ạ?
Nó thốt lên, đôi mắt sáng quoắc. Chẳng là do mấy hôm nay mẹ nó ốm, nên không đi chợ được, nó và cả nhà ăn đu đủ xào, rồi luộc mấy hôm nay rồi.
Nhưng chợt thựng lại. Nó lại bảo:
- Thôi ạ. E không lấy đâu.
Rồi anh nheo mày lại.
- Còn ngại nữa cơ đấy. Chờ anh chút.
Anh chạy nhanh vào nhà. Nó còn nghe rõ cả tiêng đôi chân trần của anh đạp xuống nền đất cơ mà.
Anh mang ra cho nó một bát con mắm tép. Và dặn nó:
- E về hấp vào nồi cơm rồi hãy ăn nhé.
Nó cười thật tươi:
- Ý thích quá , thích quá. Hôm nay không phải ăn đu đủ nữa rồi.
- Ôi! con bé này..
Nó cười tít mắt cảm ơn anh và chạy về nhà.
....
Nắng! Hôm đó nắng to lắm. Nó thì nấu cơm ở nhà, thi thoảng ngó cổ sang bên nhà anh xem anh đã nghỉ làm chưa, đã chặt củi xong chưa? Rồi lại nói chuyện từ bên này sang bên kia, như kiểu gián điệp ngày xưa nghe lạ lắm.
...
Hôm đó! Nắng!
***
- Linh. Linh ơi dậy đi con. Dậy sang thăm anh Duy đi con .
Đang nằm mơ màng, bổng nhiên nó nghe thấy tiếng bố nó gọi và vỗ vào mông nó.
Nghe loàng thoáng giọng bố nói: Sang thăm anh Duy gì đó, nó liền bật dậy. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nó cũng chẳng kịp đi dép nữa. Vội vàng túm lấy áo bố sang nhà anh.
Lúc 2h sáng...!
Từ nhà nó nó cũng nghe thấy được tiếng người xôn xao lắm. Họ đang bàn nhau chuyện gì:
- Khổ lắm đi thôi...!
- Đưa nó đi nhanh lên...
- ......
- Thằng Thành gọi xe đi nhanh lên...
Tiếng người thúc dục và hối hả, nó nghe thấy cả tiếng thở mạnh từ lồng ngực nó rồi. Nó chạy nhanh lắm, tự nhiên nó thấy run run điều gì đó.
Chạy sang tới nơi thì... nó nhìn thấy bác Dũng đang cõng anh trên lưng rồi. Anh Duy, đúng anh Duy rồi. Anh như không có chút sức lực nào, nằm nhúi đầu sang một bên, mẹ anh vừa khóc vừa đỡ đầu anh cho anh khỏi ngã. Nó bàng hoàng lắm, chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra nữa. Hai tay nó cứ đan chặt vào nhau.
Nó chỉ biết nhìn họ mang anh đi. Anh Duy chẳng nói gì cả.
Anh nằm im teen lưng bác. Anh không hỏi xem nó sang chơi có việc gì, cũng không hỏi nó ăn mắm tép hồi chiều có ngon không, anh cũng không chạy như ban chiều được. Họ mang anh đi.
Chỉ trong phút chốc, nó đã không còn thấy anh nữa. Không thấy anh nữa. Nó ngồi xụp xuống, bố nó vội vào trong nhà với mấy bác. Nó thấy thế cũng chạy theo. Hai chân nó đi cứ va vào nhau, làm nó suýt ngã xuống đất.
- Cái nhà nó kể ra cũng liều, bảo mang thằng Duy đi khám xem sao thế mà để mãi bây giờ mới ...
Tiếng ông Thắng bên cạnh nhà nói, ông có vẻ tức giận chuyện gì lắm.
- Tôi tưởng bác Dũng mang thằng Duy nó đi chữa lâu rồi chứ, ai ngờ...
- ....
Mọi người cứ nói và xôn xao điều gì, nó nghe chẳng hiểu gì cả. Rồi:
Nghe thấy tiếng bà anh khóc trong nhà và nói vọng ra:
- Khổ lắm, định đưa cháu nó đi mà nhà làm gì có tiền đâu, định để bán con nghé con mới đẻ đưa nó đi. Vậy mà, không biết cháu tôi....