Đó chỉ là tên giống truyện
Posted at 27/09/2015
202 Views
***
Chị Bông...chính thức lấy chồng
Từ sau ngày tang thương của gia đình chị, thì lại có nhiều anh trong xóm tôi vui mừng vì chị vẫn chưa có chồng. Nhất là gã, tuy gã rất đau lòng khi thấy chị đau khổ nhưng ít ra gã vẫn còn có hi vọng. Đây là cơ hội cho gã ở bên và chăm sóc cho chị. Nhưng rồi chị bỏ nhà lên thành phố, chị được người chú giới thiệu đến một nhà hàng phục vụ khách du lịch ở thành phố. Chị cố gắng làm việc thật nhiều để quên anh Bình, quên đi nỗi đau mất anh trai. Chị còn yêu anh Bình lắm và anh cũng vậy. Nhiều lần anh đi tìm chị nhưng vì gia đình phản đối nên anh đành cưới vợ.
Nghe người ta kể rằng, từ khi có chị làm tại nhà hàng thì khách đến đông như kiến. Ai cũng muốn ngắm cô đứng quầy lễ tân trẻ trung xinh xắn, mang vẻ đẹp nhà quê mặn mà của chị.
Nhiều ông khách dòm ngó chị mà chị vẫn kiên quyết giữ vẻ mặt lạnh như băng. Nhưng rồi tức nước vỡ bờ vào một ngày.
- Em lại uống với anh ly nào. Em xin quá. Em tên gì?
- Cháu chỉ đứng quầy chứ không uống bia được mong chú thông cảm? Cháu tên Bông.
- Ồ! Tên đẹp giống người quá.
- Cho anh hôn cái nào cưng? Tối nay đi với anh nhé! Tiền với anh không thiếu đâu cưng.
Rồi gã ôm và ve vuốt lên khuôn mặt chị. Chị giảy dụa và bỏ chạy vào trong khóc nức nở, chưa bao giờ chị thấy nhục nhã đến vậy. Một người đàn ông bằng tuổi cha chị mà.... Rồi chị nghỉ việc quay về quê ở với ba mẹ như xưa. Dù sao vết thương tình trong chị cũng đã được thời gian vá lại tuy chưa lành hẳn nhưng vẫn đủ cho chị nguôi ngoa.
Gã vẫn còn ở nhà chị, chờ đợi ngày chị về. Chị vẫn không mẩy mây để tâm đến gã. Sau ngày ấy, chị cũng có vài mối tình nữa nhưng rồi cũng không đi đến đâu. Ba mẹ chị buồn bã:
- Có con gái lớn trong nhà như hũ mắm treo đầu giàn, mẹ lo lắm, con liệu mà có chồng đi. Năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Mẹ thấy thằng Tâm vừa hiền lành, vừa đảm đang, con yêu nó về sẽ hạnh phúc nhất đó. Ba mẹ thương nó lắm. Mà nó yêu con đến vậy nữa. Coi như con vì mẹ mà ưng thằng Tâm có được không?
Ba chị cũng muốn chị lấy gã nên nhiều lần đòi chết vì chị.
- Tao nuôi mày đến tầm này tuổi rồi giờ coi như tao van xin mày đấy.
Thế là, chị cắn răng làm đám cưới với gã. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, mơ ước cuối cùng gã cũng cưới được chị. Điều mà gã có nằm mơ cũng không thể xảy ra. Gã chăm lo cho chị như chăm một quả trứng sợ nó vỡ, như bông hoa sợ tàn.
Hai tháng trôi qua kể từ ngày chị lấy gã, mặt chị lặng lẽ, nghe đâu chị và gã chưa bao giờ nằm cùng nhau. Gã vẫn kiên trì chiều chuộng chị, đến cả quần áo những ngày chị có bịnh, gã cũng giặt sạch và thơm phức. Gã làm hết mọi việc không để chị phải lo toan điều gì. Vậy mà chị vẫn ghét gã như ghét một kẻ thù vậy.
***
Những đứa con lần lượt ra đời...
Thời gian, đúng là điều kỳ diệu, nó có thể gắn kết hai kẻ thù lại thành bạn của nhau, có thể mang tình yêu đến cho tất cả mọi người. Dần dần từng đứa con của chị ra đời, đứa đầu tiên, đứa thứ hai,...đứa thứ bảy. Là người mẹ của bảy đứa con nhưng chị vẫn đẹp một vẻ đẹp sắc nước hương trời. Khi ba mẹ chị qua đời đã để lại cho chị một số gia tài đủ để chị và gã mua một căn nhà ở thành phố. Họ đã chuyển đến thành phố ở. Gã chỉ có một nghề đó là phụ hồ, gã làm tối ngày để nuôi những đứa con ăn học và nuôi chị. Chị lo việc gia đình. Như thế cũng đủ cho chị cảm nhận những gì là hạnh phúc đời thường. Nhưng rồi đứa con đầu tiên của chị không may bị cháy xăng, nằm một chỗ. Đứa thứ hai bị té lầu ở trường học, đứa thứ ba bị tai nạn giao thông,...những nỗi bất hạnh cứ dồn dập đến với chị. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, người ta nói chẳng sai. Đau đớn tột cùng, chị như điên dại. Cố gượng sống vì các con, chị đi giúp việc cho nhà giàu để có tiền trang trải thêm. Từ ngày, các con bị nạn gã trở nên lầm lì, lại thêm say xỉn tối ngày.
***
Chị Bông đi làm Osin...
Gã yêu chị lắm và muốn người đàn bà của gã chỉ ở nhà thôi. Từ ngày chị đi giúp việc cho nhà giàu thì ai cũng biết đến cái đẹp của chị. Ông chủ có khi đánh xe đưa chị về tận nhà. Gã cấm chị đi làm nhưng gã không đi làm, ăn nhậu mãi những đứa con của chị sẽ chết đói. Gã chỉ ở nhà và chờ chị về để chửi rủa, mắng nhiết. Đêm đến, gã hành hạ khiến chị phờ phạt. Chị mà không chiều thì gã đay nghiến:
- Mày ra ngoài đi với hắn chứ gì? À! Mày ăn nằm với hắn chán chê rồi nên thấy lão già bao năm làm trâu ngựa cho mày giờ mày chê hả?
Vừa nói gã vừa chộp lấy chị như một con thú dữ vồ lấy con mồi. Cay đắng hơn có khi gã bắt chị phải yêu gã trước mặt các con để chứng tỏ rằng chị là vật sở hữu của riêng gã.
***
Tôi đã gặp lại chị...
Ra trường, tôi về dạy ở một trường phổ thông cách nhà chị năm cây số. Vì vậy, thỉnh thoảng lại thăm chị. Còn vì con trai lớn của chị là học trò của tôi. Nhìn thấy chị gặp tai nạn tôi xót xa lắm. Ngồi nghe chị ngậm ngùi kể lại chuyện gia đình và biến cố ở chỗ làm, tôi thấy nghẹn ngào thay chị. Giờ là thời đại gì rồi. Làm sao có những chuyện kinh khủng này nữa...Tôi không tin nhưng nhìn chị rỏ hai hàng nước mắt, tôi nghe tim mình thắt lại.
- Mấy ngày, chị không đi làm vì ốm, hắn - ông chủ của chị đã đứng ngồi không yên. Hắn mua thuốc gửi đến, hắn quan tâm ân cần như một vị thần thương xót cho chúng sinh. Chị đi làm lại, hắn mừng lắm. Nhân lúc vợ đi công tác xa, hắn có cơ hội chăm sóc cho chị hơn. Hăn cố tình đổ cả hũ mắm lên người chị, rồi nói:
- Ôi! Em xin lỗi. Em bất cẩn quá. Chị đi tắm và lấy đồ của nhà em mà thay khỏi bị ngứa đó.
Ông chủ lịch lãm, nghiêm túc, ngoài mặt lúc nào cũng vui vẻ và kín đáo tế nhị trước chị, vậy mà ai ngờ lại không thể cưỡng lại trước sắc nước nghiêng trời của người đàn bà có bảy mặt con...