XtGem Forum catalog

Hoa độc

Posted at 28/09/2015

257 Views


Ẩn mình vào con hẻm tối, bên kia đường, mọi người đang vây quanh một cửa hàng cây cảnh sát ngã tư. Xác người đàn ông mập mạp với tấm vải trắng che từ đầu đến chân làm nhân viên nhà xác phải vất vả lắm mới khiêng lên xe được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ thù đã chết, một nụ cười lạnh lùng hiện trên môi, gương mặt đắc ý. Nó từ từ chìm vào màn đêm.
***

- Về rồi hả con. Người đàn ông gầy gò ngồi trước hiên nhà, vẻ mặt khắc khổ, hỏi nó với giọng hiền hoà.
- Dạ! Bố chưa ngủ àh? Muộn rồi bố đi ngủ đi!Người đàn ông ầm ừ vài tiếng rồi bước thật chậm vào trong, ông đã ngồi đợi nó từ lúc chiều, lúc mà nó gọi cho ông và nói vỏn vẹn một câu: "tối nay con về".
Mặc cho mẹ nó cứ nhắc ông vào nghỉ, ông vẫn muốn ngồi đợi nó, tưởng chừng ông đã mệt mỏi lắm rồi.
Vào phòng, giờ chỉ còn nó với bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ. Nó đang chờ đợi, chờ đợi cái kế hoạch lập ra năm năm liệu có hoàn hảo như đã sắp đặt.Nước mắt rơi xuống, nước mắt của kẻ sát nhân. Nó không khóc vì sự tiếc thương kẻ thù, nó chỉ khóc cho quá khứ thôi.
Một ngày, hai ngày vẫn không có động tĩnh. Ngày thứ ba báo đăng tin "Một người đàn ông ở Illinois đã chết do ngộ độc chất cicutoxin. Theo điều tra sơ bộ của cảnh sát, trong cửa hàng của ông ta có một chậu hoa cần nước, có thể đây là nguyên nhân cái chết. Trong rễ cây cần nước có chứa chất độc cực mạnh mà chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ mất mạng."
Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch của nó đã đánh lừa được cảnh sát...
- Perry chết rồi! Người ta nói anh ta tự sát.
- Tôi cũng vừa biết tin sáng nay thôi, tự sát hay không điều đó tôi không rõ.
Ông Doug vẫn không ngẩng mặt lên, như không hề quan tâm, cắm cúi đọc mấy trang sách còn dang dở.
- Nếu đây là quả báo của Per thì quả là một nỗi đau lớn, trả giá quá đắt.
- Mẹ à! Nỗi đau thật sự chính là sự mất mát chứ không phải là cái chết.
- "Bell, con đang nói gì vậy" ông Doug có vẻ ngạc nhiên trước câu nói đầy ẩn ý của con mình.
- "Không có gì bố à!"
Sự mất mác, nó chơi trò được và mất với ông ta suốt 5 năm. Vì đơn giản, nó muốn ông ta chịu sự đau khổ tột cùng trước khi nó kết liễu cuộc đời ông ta, nhưng một con báo đùa giỡn với con mồi trước bữa ăn.
Năm năm trước, nó gặp lại ông ta với một bộ dạng khốn khổ. Perry đứng trước cổng nhà nó với quần áo tả tơi, bẩn thủi, gương mặt hốc hác. Ông ta nợ một khoản tiền rất lớn và đang bị truy sát. Lúc đó bố mẹ nó đã dang tay cưu mang mà không hề nghĩ đến những điều ông ta đã gây ra cho họ trước đây.Nhưng có lẽ là ý trời, là ý trời khiến ông ta phạm sai lầm một lần nữa. Và lần này, ông ta phải trả giá...
"- Perry! Anh đã làm gì mà mắc khoản nợ lớn thế chứ?"
Ông ta cúi gầm mặt xuống, giọt nước mắt rơi xuống bát súp trên bàn. Ông ta im lặng.
"- Thôi anh ăn đi, có lẽ anh đã đói lắm rồi! Anh cứ tạm ở lại đây, vợ chồng tôi không phiền vì điều đó đâu"
Ông Doug vừa nói vừa vỗ vai Perry như muốn trấn an.
"- Cảm ơn cậu!" Perry vẫn không dám ngẩng đầu lên. Có vẻ rất hổ thẹn.
Vài ngày sau, Perry mới nói với Doug lý do ông ta lâm vào hoàn cảnh này. Sau khi ông ta lấy hết tài sản của ông Doug, tưởng rằng mình sẽ giàu có. Nhưng thứ không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình. Ít lâu sau, cơ nghiệp nhiều năm tan biến trong tay Perry. Ông ta đánh bạc, sống xa xỉ và vướng vào bọn cho vay nặng lãi.
"- Tôi không có tiền Perry àh, anh cũng biết mà."
Nó cười khẩy khi nghe bố nói thế với Perry. Nếu như nhiều năm trước, ông ta không lấy đi tất cả của gia đình nó thì có lẽ bây giờ ông ta không bần cùng đến mức này và bố nó chắc cũng sẽ có tiền giúp ông ta...
Hôm đó là một ngày mùa thu đìu hiu.
"- Xin anh đừng làm vậy, cả nhà của tôi sẽ chết mất. Tôi xin anh, Doug bị tim, ông ấy mà biết chuyện chắc không sống nổi đâu"
"- Không sống được thì chết đi. Câm miệng, cuốn gói và biến đi."
Tim nó như vỡ tung, tiếng khóc não lòng đó, không ai khác là của mẹ nó. Bà vừa khóc vừa cầu xin người đàn ông mà nó vẫn thân thiết gọi là chú Per. Nó nép sau cánh cửa, nó không đủ dũng cảm để chen ngang cuộc đối thoại. Một con bé vừa tốt nghiệp trung học, hiền lành và không biết gì ngoài học và học. Lần đầu tiên nó chứng kiến chuyện này, nó như bị đóng băng.
"- Xin anh, tôi van xin anh mà! Đừng lấy đi tất cả"
"- Không phải bà muốn chết sao?" ông ta chỉ ra phía cửa sổ bên ngoài, một hàng cây trúc đào hồng thắm. Ông ta mỉm cười, bước lên lầu. Mặc cho mẹ nó ngồi khóc vật vã như sắp ngất.
Nó cũng khóc, chạy vội ra ngoài. Nó cứ chạy, cứ chạy. Rồi bước chân chậm lại, nó đã quên mất một điều quan trọn. Linh cảm điều chẳng lành, nó chạy hết sức về nhà.
Sau đó, một hình ảnh làm nó khiếp sợ, nó không bao giờ muốn nghĩ đến, vì chính điều đó đã làm thay đổi cuộc đời nó mãi mãi...
Sau cánh cửa, ông Doug nằm bất động trên sàn, hai tay ôm ngực. Phía trong, vợ của ông đang nằm vật vã trên ghế so- fa, mắt trợn ngược và có vẻ rất đau đớn, bà ta đang ngậm trong miệng vài lá trúc đào để tự vẫn. Giờ đây, bố mẹ nó sắp chết, nó đang dần mất đi những điều ý nghĩa của cuộc đời.
Vô thức, nó thét lên thật to, mong sao ai đó đến giúp. Nhưng không ai cả, không một ai đến. Ông ta vẫn ở trên tầng thượng, ngồi ung dung như không có việc gì. Ông biết rằng, nếu Doug chết, số tài sản hiển nhiên thuộc về ông ta mà chẳng cần đôi co, kiện tụng. Nếu cảnh sát có hỏi, ông ta chỉ việc nói rằng: "tôi đang tắm và tiếng nước quá lớn khiến tôi không nghe được gì dưới nhà." Cảnh sát chẳng thể buộc tội ông ta, vì hiển nhiên đây là một vụ tự sát. Và thật không may người chứng kiến lúc đó- ông Doug thì lại quá sốc nên lên cơn đau tim. Cứ thế, Perry vẫn ở trên phòng của ông ta và vờ như thể không hề biết chuyện gì.
May thay, họ không chết. Bác sĩ nói đó là phép màu. Bố mẹ nó được cứu chữa khá muộn, nhưng họ vẫn còn sống.
Sau những điều đã xảy ra, bệnh tim của bố nó trở nên trầm trọng hơn, ông không thể làm việc như xưa và sức khoẻ trở nên suy kiệt. Mẹ nó cũng không khá hơn, bà như người mất hồn, không nói không rằng. Bà cho rằng mình là nguyên nhân của mọi việc. Rằng nếu bà không tin tưởng giao xưởng gỗ cho Perry trong khi chồng bà bị ốm thì có lẽ gia đình bà đã không trắng tay như bây giờ. Suy nghĩ đeo bám tâm trí của bà, phải rất lâu sau bà mới trở lại bình thường.Luôn thắc mắc tại sao bố nó không màng đến số tài sản đó nữa, ông không nhắc đến, cũng không về lại nhà mình. Nhưng nó không hỏi, có lẽ dù có kiện tụng cũng không được gì.
Những tháng ngày sau đó, gia đình nó đã trãi qua cuộc sống rất khó khăn. Là người nhập cư, người thân duy nhất ở đất nước xa xôi này chính là Perry và hắn chẳng khác gì một con thú với rất nhiều dã tâm. Bằng thủ đoạn của mình, trong suốt 1 năm hắn xin ở tạm và ngỏ ý muốn cùng làm ăn với Doug. Lợi dụng lòng tin của vợ chồng người bạn thân, hắn đã thâu tóm tất cả tài sản về tay mình.
Không tiền, không nơi ở, cuộc sống dường như là địa ngục. Một lần bố nó nói trong tuyệt vọng: "phải cố gắng sống, đến khi nào không sống được thì chúng ta sẽ ra đi cùng nhau...