Vẫn mơ về em
Posted at 27/09/2015
547 Views
nói những lời như thế nữa có được không?"
Ninh Hiên lại thở dài bất lực. Hắn nói: "Có lần công ty tổ chức một sự kiện ở thành phố của Tiêu Tiêu, trưng bày các thiết kế của anh nên anh cũng đến đó. Chồng Tiêu Tiêu đến đặt một mặt dây chuyền để tặng cô ấy. Ban đầu anh không biết người đó là chồng Tiêu Tiêu; anh ta cũng không biết anh trước kia tên là Ninh Hiên và là bạn cũ của vợ mình. Ngày hôm sau người đàn ông đó mang mặt dây chuyền đến tìm anh, hỏi anh có thể khắc tên hai vợ chồng họ lên đó không. Đến lúc đó anh mới biết thì ra Tiêu Tiêu cũng ở nước M."
Hắn nói đến đây thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường rồi lại cúi đầu nhìn tôi: "Em sắp muộn làm rồi!"
Tôi ôm cánh tay hắn nói: "Không phải lo chuyện muộn làm hay không, anh nói tiếp đi. Dù sao dạo này em cũng hay nghỉ ốm, lát nữa có đến muộn thì em bảo do thấy khó chịu trong người, quản lý sẽ không trách cứ gì đâu, ông ấy vẫn bảo em là nhân viên giỏi mà. Muộn làm không quan trọng, anh kể tiếp đi!"
Ninh Hiên nhíu mày nhìn tôi đầy yêu thương. Hắn vuốt má tôi, nói giọng đầy xót xa: "Sau này tất cả bệnh tật của em để một mình anh gánh chịu, em không được ốm nữa; em ốm làm chỗ này của anh đau lắm!"
Nói rồi hắn đặt bàn tay tôi lên ngực trái của hắn. Ở đó tim hắn đang đập thình thịch, mạnh như thể tiếng trống bị yểm bùa, mỗi tiếng trống vang lên dội thẳng vào trái tim lẫn hồn phách tôi, gây chấn động dữ dội.
Tôi cũng cầm tay hắn đặt lên ngực mình. Tôi nói: "Anh có thấy không? Nếu như anh ốm, chỗ này của em cũng sẽ rất đau?"
Hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt dần trở nên mờ ám, giọng khàn khàn lại rất gợi cảm: "Ừ... anh thấy rồi... Nhã Nhã... sáng nay... xin nghỉ ốm đi!"
Sau một hồi quấn quýt thì đi làm muộn là chuyện chắc chắn, tôi dứt khoát nằm dài trên giường, vô sỉ mở điện thoại nhắn tin cho Đào Tử nhờ nó xin hộ tôi nghỉ nửa ngày vì "thấy trong người không được khỏe". Đúng lúc đó lại có tin nhắn của Trác Hạo, tôi đọc lướt qua, là mấy câu hỏi han bình thường, sợ Ninh Hiên biết sẽ không vui nên tôi vội vàng tắt luôn điện thoại.
Tắt điện thoại xong, tôi quay sang hỏi Ninh Hiên: "Anh không báo với công ty một tiếng à?"Ninh Hiên mang vẻ mặt lười nhác sau khi đã thỏa mãn, ung dung tự đắc nói: "Không cần. Anh tự quyết là xong."
Tôi hứ một tiếng rồi tiếp tục quay trở lại chủ đề khi nãy, tôi hỏi: "Anh biết người đó là chồng của Tiêu Tiêu rồi sau đó thế nào?"
Hắn lại kéo tôi vào lòng, xoa nhẹ vai tôi và nói: "Anh tìm được Tiêu Tiêu, hỏi cô ấy sao năm đó em rời bỏ anh; Tiêu Tiêu nói cô ấy không biết nhưng có thể khẳng định là em có nỗi khổ tâm riêng. Cô ấy nói cho anh biết em đang ở thành phố B, mấy năm nay em sống rất vất vả và rất không vui. Cô ấy nói nếu có thể thì rất muốn hai người có tình sẽ thành đôi."
Tôi sực nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua của Tiêu Tiêu, lúc đầu nó rất phấn khởi nhưng sau khi nghe tôi nói sẽ kết hôn với Trác Hạo thì bỗng chốc lại trở nên trầm ngâm. Nó dường như vô cùng kinh ngạc, mãi lúc lâu không nói nổi lời nào, đến lúc mở được miệng thì lại bảo tôi "dù cậu chọn ai đi nữa". Khi ấy tôi thấy đó chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, nhưng giờ nghĩ lại mới biết hóa ra nó còn ẩn chứa một hàm ý sâu xa.
Tôi hỏi Ninh Hiên: "Thế có nghĩa anh đến thành phố B này mục đích chính là để tìm em phải không?"Ninh Hiên gật đầu. Tôi không kìm nổi cấu hắn một cái, "Thế mà lúc chơi trò nói thật anh vẫn hôn Ngải Phi được! Lại còn nói với em là không ăn lại cỏ đã nhai gì gì đó nữa! Anh xấu quá đi mất!"
Ninh Hiên nhe răng kêu lên một tiếng rồi giữ tay tôi lại, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn nóng bỏng ngây ngất qua đi, hắn dứt khỏi môi tôi, nhìn tôi, chậm rãi nhấn mạnh từng câu từng chữ, hỏi: "Nhã Nhã, tại sao năm đó lại rời bỏ anh?" Nói đến hai từ "rời bỏ", đáy mắt chân mày hắn, thậm chí là cả giọng nói đều toát lên nỗi đau khổ và hoang mang vô cùng.
Tôi cũng nhìn hắn, chậm rãi nhấn mạnh từng câu từng chữ cầu xin: "Ninh Hiên, đừng nói chuyện trước kia có được không? Chúng ta cứ thế này, ngày nào có thể ở bên nhau thì cứ ở bên nhau thôi có được không?"
Ánh mắt hắn bỗng trở nên điên loạn: "Cái gì mà ngày nào có thể ở bên nhau thì cứ ở bên nhau? Tại sao hả Tô Nhã? Rốt cuộc em có nỗi khổ tâm gì mà không thể nói cùng anh?"
Tôi bật khóc, cầu xin hắn đừng hỏi gì cả. Nước mắt tuôn xối xả, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Thấy tôi nức nở như tắc thở đến nơi, Ninh Hiên cũng phát hoảng, vội vàng ôm chặt lấy tôi vỗ về: "Đừng khóc! Anh không hỏi nữa! Nhã Nhã, đừng khóc! Đừng khóc!"
Tôi gục đầu vào ngực hắn, nhắm chặt mắt, nằm yên.
Lòng không khỏi rầu rĩ nghĩ: Ninh Hiên, cả hai chúng ta đều là những kẻ ngốc. Cả hai đều không biết được rốt cuộc ai ngốc hơn ai, những kẻ ngốc đáng thương mê muội vì tình yêu.
Đến trưa Ninh Hiên đưa tôi về nhà thay quần áo. Không cần tôi chỉ đường, hắn vẫn có thể quen đường thuộc lối lái thẳng một mạch đến nhà tôi. Tôi cảm thấy chút kỳ quái, nghĩ một chút liền hiểu ra. Tôi hỏi hắn: "Anh đã lén bám theo em về nhà phải không?"
"Không chỉ có thế," hắn nhìn tôi nói: "Không chỉ lén theo em về nhà, mà còn lén đứng dưới nhà, vừa hút thuốc rất lâu vừa ngẩng đầu nhìn lên trên, đoán xem em đang ở phía sau ô cửa nào, đang làm gì, có vui không, có nhớ đến anh không!"
Mắt tôi bất giác lại ươn ướt, tôi vùi đầu vào ngực hắn rủ rỉ: "Phía sau ô cửa sổ buổi tối thường không sáng đèn trên tầng 12 đó chính là em; tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm sao. Em đúng là ngốc quá, sao chỉ nhìn lên trên, nếu như cúi xuống nhìn thì có phải đã thấy anh rồi không; em cũng thường không vui, vì em sợ anh quên em mất rồi!"
Ninh Hiên cúi đầu, tìm đến môi tôi...
Lên nhà thay đồ xong, tôi cùng Ninh Hiên tìm một quán nhỏ vội váng ăn qua loa bữa trưa. Bước ra khỏi quán ăn, Ninh Hiên kéo tôi lại, nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: "Em định khi nào sẽ nói rõ với Trác Hạo?"
Tôi hơi rối trí, cắn môi không nói gì. Lại phải làm tổn thương một người nữa, tôi đúng là tai họa. Một mối tai họa rõ ràng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân gì mà lại có thể làm lỡ dở hạnh phúc của người ta.
Ninh Hiên thấy tôi câm như hến liền sốt ruột nói: "Chiều nay tan làm thì nói luôn với anh ta đi!" Để tôi nghe lời, hắn còn không thương tiếc bồi thêm một câu chân lý: "Người ta chẳng nói thà đau một lần rồi thôi, đừng để nỗi đau thêm dài là gì? Chuyện này nói ra càng sớm thì càng tốt cho cả ba!"
Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, lập tức bị hắn thuyết phục, gật đầu đồng ý trong tối nay sẽ cắt đứt hết mọi rắc rối với Trác Hạo.
Ninh Hiên gửi xe vào một bãi đỗ xe gần đó, kiên quyết đòi đi xe buýt cùng tôi.
Xuống xe rồi, trước khi chia tay, tôi hỏi hắn: "Anh đến công ty thế nào?"
Hắn nói: "Gọi taxi."
Tôi lại hỏi: "Thế còn xe của anh?"
Hắn nói: "Anh bắt taxi đến bãi xe chỗ mình vừa ăn trưa để lấy xe chứ không phải bắt taxi đi làm."
Tôi ngây người hỏi tiếp: "Sau đó?"
Hắn vẫn thản nhiên đáp: "Sau đó đương nhiên sẽ lái xe của mình đến công ty làm việc."
Tôi: "..."
Không còn gì để nói.
Thế này đúng là, chẳng ra là sao cả...
Tôi quay người toan bước đi, bỗng bị Ninh Hiên kéo lại: "Tối nay anh đứng dưới nhà đợi em nhé!" Tôi phải gật đầu hứa, hắn mới từ từ buông tay tôi ra.
Đến trung tâm triển lãm, Đào Tử chạy ngay đến cạnh tôi đánh hơi như một con linh cẩu. Nó dài giọng gọi tôi: "Tô Nhã, mình ngửi thấy mùi đàn ông trên người cậu đấy! Đừng có nói là dạo này hoóc môn nam tiết ra quá nhiều nhé! Mau khai ra! Sáng nay không đi làm có phải do tối qua bận cải tiến "tình bạn vĩ đại" cùng người nào rồi phải không?"
Tôi hơi chột dạ, hung hăng đẩy ngay bản mặt treo gương bát quái của nó sang một bên, thu hết ngôn từ chính kinh kết hợp với giọng điệu đạo mạo chân chính, nói: "Đào Tử, cậu buồn cười quá đấy!"
Chương 57 - Mắc nợ anh
Đào Tử vẫn ngoan cố gào lên: "Tự cổ chí kim nam nữ yêu nhau là lẽ bất di bất dịch! Quản thiên quản địa không quản được chuyện đại tiện tiểu tiện của con người! Quản Đông quản Tây không quản được chuyện phòng the của người ta!" Nghe nó hô khẩu hiệu có vẻ đối ứng mà dũng mãnh lắm, tôi liền hỏi: "Câu sau ở đâu ra đấy?" Đào Tử vênh mặt nói: "Đào Tử vừa sáng tác ra! Sao, bắt đầu ngưỡng mộ mình rồi hả!"
Tôi lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Đào tử vẫn hăng tiết: "Thiếu nữ độc thân như chúng ta tự do phát triển "tình bạn vĩ đại" thì sao? Chẳng lẽ không được? Chẳng lẽ là sai? Nếu chúng ta không phát triển "tình bạn vĩ đại" thì lấy đâu ra thế hệ nối tiếp? Chui từ đá ra à? Hay đến Nữ Nhi Quốc uống cái thứ nước sinh con kỳ quái?"
Tôi cảm thấy tay chân bắt đầu mềm nhũn, vội dựa vào tường mới đứng vững được. Tuy một mặt vô cùng sửng sốt, một mặt tôi lại có chút biến thái, cảm thấy những gì Đào Tử nói rất đúng, rất chính xác, rất có lý. Trong xã hội loài người, sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường là một trong những chuyện quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng, vì chất lượng tốt hiệu quả cao của thế hệ sau, rõ ràng việc thực hành "tình bạn vĩ đại" cũng đặc biệt cần thiết và có tính chất trọng yếu.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe có tiếng quát của quản lý vang rền từ ngoài cửa: "Đào Tử Thanh, trong giờ làm không được nói nhăng nói cuội! Đang trong giai đoạn "nghiêm trị" đề nghị cô nghiêm túc chú ý cho tôi!"
Tôi rụt cổ, Đào Tử hậm hực quay về chỗ.
Im lặng được một hồi, tôi cắn răng ngẫm nghĩ, không sai, đau ngắn còn hơn đau dài, chết sớm càng mau đầu thai. Nghĩ đến đây tôi mới có dũng khí lấy điện thoại ra gọi cho Trác Hạo, hẹn buổi tối gặp nhau.
Hơn ba tiếng đồng hồ làm việc buổi chiều trôi qua thật khốn khổ khốn nạn, có lúc thấy thời gian sao mà đằng đẵng như cả năm trời, có lúc lại thấy vèo vèo như bóng câu qua khe cửa. Cứ như thế cho đến lúc hết giờ, tôi đã gần như kiệt quệ hoàn toàn vì trạng thái rối loạn của mình.
Đến chỗ hẹn, gặp Trác Hạo, anh mỉm cười với tôi, tôi cũng cười lại. Nụ cười của anh vô tư, nụ cười của tôi nặng nề.
Tôi dằn lòng gọi anh: "Trác Hạo!" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: "Sao thế Tô Nhã?" Tôi hít sâu một hơi, nói với anh: "Tối hôm qua, trên đường từ nhà anh về, em đã gặp Ninh Hiên."
Sắc mặt Trác Hạo lập tức tái xanh, nụ cười trên môi cũng đơ lại, mắt anh nhìn tôi, chất chứa nỗi thất vọng thương đau, trong con ngươi thậm chí còn bùng lên ngọn lửa phẫn nộ vì bị phản bội.
Nhưng ngọn lửa đó chỉ lóe lên trong tích tắc, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa gắp thịt tôm hùm vào bát tôi vừa nói: "Tô Nhã, nếm thử món tôm ở đây xem, ngon có tiếng đấy!"
Tôi lại hít một hơi lấy dũng khí nói tiếp: "Trác Hạo, nghe em nói này." Anh vội vàng ngắt lời tôi, tiếp tục gắp vào đĩa tôi một cái càng cua, giọng vẫn không có gì khác lạ nhưng lời nói ra lại rất hàm hồ: "Tô Nhã, thủ cái càng tôm hấp này đi, bổ dưỡng lắm đấy!"
Tôi nhìn anh, trong lòng trào dâng một nỗi thê lương. Tôi không nỡ làm tổn thương anh, nhưng so với cứ tiếp tục dùng dằng tay ba ai cũng đau khổ, chi bằng cứ thành thật với lòng mình, mau mau cắt đứt đống tơ vò này cho sớm.
Tôi biết mình làm như vậy là ích kỷ. Nhưng vì Ninh Hiên, tôi nguyện làm đứa con gái xấu xa ích kỷ, dẫu có bị người ta phỉ báng, chỉ trích ra sao cũng được, kể cả có bị dựng đứng lên mà chửi là đồ vong ân bội nghĩa, bị mắng thẳng vảo mặt là đồ vô lương tâm, tôi cũng chấp nhận tất.
Tôi nói: "Trác Hạo, em không đói, em có chuyện muốn nói với anh!"
Cuối cùng anh cũng dừng lại, đặt đũa xuống bàn, lặng lẽ châm một điếu thuốc, vừa hút vừa lim dim đôi mắt nhìn tôi, đợi chính miệng tôi nói ra những lời anh đã có dự cảm từ trước.
Tôi nói: "Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng ta chia tay đi!"
Tôi nhìn Trác Hạo, nói: "Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng ta chia tay đi!"
Trác Hạo hít mạnh một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra làn khói trắng nghi ngút, khói thuốc như sương mù chầm chậm bay lên vấn vít trước mắt chúng tôi. Một lúc sau Trác Hạo trầm giọng hỏi tôi: "Tại sao?"
Sau làn khói thuốc, khuôn mặt Trác Hạo cũng dần trở nên mơ hồ, vì thế tôi định mường tượng lại khuôn mặt anh dựa vào trí nhớ. Nhưng rồi đột nhiên tôi phát hiện ra, không biết từ lúc nào mình đã không thể nhớ rõ nổi. Thì ra khuôn mặt Trác Hạo đã dần phai mờ trong trái tim tôi.
Có lẽ không phải do làn khói thuốc mịt mù khiến hình ảnh của anh trở nên mờ ảo như vậy trong mắt tôi, mà bởi hình ảnh đó đã không tồn tại trong trái tim tôi từ lâu rồi.
Tôi lúng túng trả lời: "Bởi vì... em... thực ra em.....