Tình yêu pha lê
Posted at 27/09/2015
799 Views
“Thế ạ? Tiêu Tinh Dã quay lại nhìn bố. Ông vẫn ngồi y trên ghế, bộ quần áo nhàu nhàu, tóc tai rối bù, tay vẫn cầm chai rượu. Cũng say đến năm sáu phần rồi, mắt đã bắt đầu nhìn không chuẩn.
“Bố với mẹ con lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã đấy! Sau đó thì kết hôn, bố cảm thấy hạnh phúc lắm. Thế nhưng có một ngày mẹ con nói với bố, từ trước đến giờ mẹ con chưa bao giờ yêu bố cả, chỉ là đã quen việc ở bên nhau. Mẹ con nghĩ đó là tình yêu, thế nhưng mẹ con đã tìm thấy và hiểu được tình yêu thế nào ở một người đàn ông khác. Vì thế mẹ con mới đòi ly hôn”. Rượu say khiến ông đột nhiên kể lại những chuyện ngày xưa, vừa nói vừa cười đau khổ.
“Bố, chuyện xưa qua rồi đừng nhắc lại nữa”. Tiêu Tinh Dã giằng lấy chai rượu từ tay bố thế nhưng ông nhất định không buông.
“Người đàn ông đó mang lại cho cô ta thứ tình yêu gì, con có biết không? Hắn ta biết cô ta thích hoa tulip, thế là hắn ta mua hơn một trăm loại hoa tulip chuyển bằng hàng không từ Hà Lan về tặng cho cô ta. Thứ tình yêu này dựa vào vật chất mà sống thế mà mẹ con lại mê muội. Cô ta không cần chúng ta nữa rồi, cứ thế mà ra đi theo hắn ta…”. Tiêu Trừng nói đến câu cuối cùng thì nấc ghẹn một cái.
“Bố, bố đừng nói nữa, bố đi ngủ một lát đi”. Tiêu Tinh Dã ra sức giằng lấy chai rượu từ tay bố và dìu ông vào giường.
Ông Tiêu Trừng nằm trên giường nhưng cứ dằn vặt lăn qua lăn lại, miệng vẫn lẩm bẩm không rõ nói cái gì. Một lát sau mới chịu im lặng ngủ. Tiêu Tinh Dã dựa người ra ghế, trái tim vốn đã hỗn loạn bây giờ càng hỗn loạn hơn.
Thứ 2, trường cấp ba Thần Quang.
Giờ học buổi sáng, Tần Quảng Phong và các bạn đang kể lại chuyến đi dã ngoại hôm qua cho mọi người nghe. Nào là chuyện trong rừng có đầy đủ các loại chim đủ hình đủ dáng. Nào là chuyện Bạch Vân Tịnh bị rắn bốn chân dọa cho phát khóc. Nào là chuyện Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng bắt được tôm và món đó ngon miệng thế nào….nghe xong mọi người rần rần nói: “Sao chẳng rủ tớ đi với?”.
“Ê này, tụi tớ tự lập nhóm đi đó chứ, có phải là hoạt động của lớp đâu, không thể mang cả lớp đi được”.
Cả lớp mồm năm miệng mười bày tỏ sự bất mãn:
“Tần Quảng Phong các cậu chơi lẻ, như thế là không tốt”.
“Minh Nhật Lãng này nhà cậu chắc có vài cái xe nữa nhỉ? Sao không rủ cả lớp cùng đi với chứ?”.
Người bị tấn công nhiều nhất là Lâm Nguyệt Loan: “Lâm Nguyệt Loan à chán cậu quá, đi chơi mà chả rủ mọi người một tiếng, chẳng có nghĩa khí gì cả”.
Cả lớp đang tranh luận ồn ào thế thì thầy Châu bước vào, thầy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên hỏi: “Ở đây làm cái gì thế này? Mở hội thi à?”.
Thế là ngay lập tức có bạn trong lớp đứng lên “tố cáo”, nói Tiêu Tinh Dã, Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và vài bạn nữa “thoát ly” tập thể, tự mình đi chơi riêng. Thầy Châu nghe xong liền nghiêm mặt nói: “Mấy người các em, thật là vô tổ chức, vô kỷ luật, dám bỏ rơi cà lớp mà đi chơi với nhau. Nói đi, biết tội chưa hả?”.
Cả lớp đều vỗ tay hoan hô: “Thầy Châu anh minh!”
Lâm Nguyệt Loan cười và nói: “Nhận đánh thì thế nào mà nhận phạt thì thế nào ạ?”.
“Đánh thì mỗi người năm trăm roi uy sát, phạt thì mỗi người mười tỉ dollar”. Thầy Châu nghiêm mặt nói.
Cả lớp cười nghiêng ngả, Minh Nhật Lãng lắc đầu và nói: “Thầy ơi, hình phạt tiền này cả nhà em có khuynh gia bại sản cũng không đủ mà nộp đâu thầy ạ!”.
“Minh Nhật Lãng mà nộp còn không đủ thì chúng ta còn nói làm gì chứ!”. Tần Quảng Phong nói.
Lâm Nguyệt Loan thông Minh nói: “Thầy Châu, tiền phạt không có để nộp, cũng không muốn chịu năm trăm gậy. Đổi phương án khác được không thầy?”
“Được, niệm tình các em lần đầu phạm tội nên thầy sẽ cho các em một con đường sống. Để các em lấy công chuộc tội”.
“Lấy công chuộc tội thế nào ạ?”. Vệ Lôi hỏi.
“Hồi đầu năm học các em có đóng quỹ lớp nhưng chúng ta chưa dùng, thầy cũng đang muốn tổ chức hoạt động gì đó cho lớp, nếu các em muốn đi ngắm chim và nướng thịt như thế, vậy thì chủ nhật này chúng ta đi hồ Phương Trạch đi, Minh Nhật Lãng, em lo vụ xe nhé, Nguyệt Loan và các bạn khác lo phần hướng dẫn viên”.
“Yeah, thầy Châu muôn năm”. Cả lớp hoan hô vang như sấm dậy.
“Minh Nhật Lãng này, cả lớp thế này cậu chuẩn bị xe ngon ngon vào nhé”. Tần Quảng Phong nói rồi quàng tay khoác vai Nhật Lãng.
Minh Nhật Lãng không né tránh mà còn cười và gật đầu: “Để em nói với bố em một tiếng, không vấn đề gì đâu”.
Lần trước đi cậu còn hứng lắm, đầu còn đang định đi chuyến nữa đây, thế nhưng lại ngại rủ Lâm Nguyệt Loan đi, thầy Châu đưa ra ý kiến như thế quả đúng là đang buồn ngủ mà có người tặng gối.
Tâm trạng đang vô cùng vui vẻ nên Minh Nhật Lãng nói với thầy Châu: “Thầy ơi, lần đi hồ Phương Trạch này em mời, mọi khoản phí em bao hết, không cần dùng quỹ lớp đâu ạ!”.
Thầy Châu cũng không từ chối, thầy đâu có phải là mấy người theo quan niệm cũ cơ chứ. Minh Nhật Lãng có ý mời cả lớp, nhà cậu ấy cũng đâu có thiếu số tiền này, tiền quỹ lớp thì để dùng vụ khac vậy. “Được, bạn Minh Nhật Lãng sẽ tài trợ toàn bộ kinh phí đi hồ lần này của chúng ta. Cả lớp vỗ tay cảm ơn nào”.
“Minh Nhật Lãng vạn tuế”. Cả lớp lại vỗ tay ầm ầm như sấm dậy.
Tiêu Tinh Dã đi học muộn lúc này mới đến, vào lớp đúng lúc mọi người đang hô “Minh Nhật Lãng vạn tuế”. Gương mặt cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.
Chỉ có Lâm Nguyệt Loan chú ý đến cậu ấy, nhân lúc hỗn loan và thầy Châu không chú ý đến cậu đi học muộn, cô vội kéo cậu ngồi xuống ghế.
“Minh Nhật Lãng làm cái gì mà mọi người tung hô vạn tuế thế?”. Tiêu Tinh Dã vừa đặt sách xuống và hỏi.
Lâm Nguyệt Loan kể lại chuyện ban nãy cho cậu nghe, cậu nghe xong sững lại một hồi rồi cười nhạt: “Rốt cuộc cũng là người có tiền mà, tiền nhiều thì đi ném người khác, người bị ném còn khen cậu ta tốt bụng nữa”.
“Cậu đừng nói thế Tiêu Tinh Dã, Minh Nhật Lãng cũng là có ý tốt, cậu ấy không phải là người thích khoe khoang”.
“Cậu ta có ý tốt nhưng tớ không muốn nhận”.
“Cậu nói thế là có ý gì?”.
Tiêu Tinh Dã nói rõ ràng từng chữ: “Chủ nhật tớ không đi”.
Chuông nghỉ tiết vang lên rồi nhưng chẳng ai ra khỏi lớp cả, mọi người đang vây quanh Minh Nhật Lãng để bàn chuyện đi chơi chủ nhật này.
Tiêu Tinh Dã ngồi ở lớp không chịu được nữa bèn vơ sách vở nhét vào cặp rồi đi khỏi lớp. Lâm Nguyệt Loan nghĩ rồi cũng đi theo. Minh Nhật Lãng tuy người ở lớp nhưng đôi mắt vẫn dõi theo hai người đi ra xa.
“Tiêu Tinh Dã, sao cậu không đi chứ? Đây là hoạt động của lớp, cậu không thể tách khỏi tập thể thế được”. Lâm Nguyệt Loan cố gắng thuyết phục cậu.
“Minh Nhật Lãng bỏ tiền ra, tớ quyết không đi”. Tiêu Tinh Dã vẫn cứng đầu nói.
“Cậu… sao cậu cứ đối đầu với cậu ấy thế? Người ta đâu có chọc giận cậu cơ chứ!”.
“Có tiền thì giỏi lắm sao? Tớ ghét cậu ta cứ làm ra vẻ đại thiếu gia có tiền ở đây!”
“Cậu ấy có ý vung tiền là việc của cậu ấy, sao cậu cứ phải tỏ ra bất bình thế? Bởi vì cậu không có tiền như cậu ấy sao?”. Lâm Nguyệt Loan cảm thấy nói đạo lý với cậu ta chỉ vô ích, tốn công, có lúc cứ nói thẳng cho nhanh.
“Không phải như thế”. Tiêu Tinh Dã bức xúc hét to lên khiến các học sinh đi qua đều ngoái lại nhìn.
“Cậu đúng như thế, cậu đang tự ti, đang đố kỵ. Đúng, Minh Nhật Lãng có xuất thân quá tốt, gia đình giàu có, muốn gì được nấy. Thế nhưng cậu ấy không vì được nuông chiều mà coi thường người khác, cũng không hề khoe khoang, cậu không thích cậu ấy như thế thật chẳng ra làm sao cả”. Giọng Lâm Nguyệt Loan không lớn nhưng từng câu từng chữ nặng ngàn cân.
Ngừng lại một chút rồi cô nói tiếp với cậu bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Tớ cũng là con của gia đình bình thường, tớ cũng không có điều kiện vật chất đặc biệt gì, thậm chí tớ còn không có một gia đình hoàn chỉnh. So với Bạch Vân Tịnh thì cô ấy may mắn gấp trăm lần tớ, cô ấy có tất cả mọi thứ tớ không có. Vì thế trước đây tớ cũng đã từng đố kỵ với cô ấy. Thế nhưng sau này nghĩ lại mới thấy, nhà người ta là nhà người ta, họ đâu có cướp gì từ trong tay mình chứ, dựa vào cái gì mà đố kỵ với họ?”.
Lâm Nguyệt Loan nói hết những suy nghĩ trong lòng ra khiến Tiêu Tinh Dã nghe xong cúi mặt không biết nên nói gì. Hai người cùng im lặng cho đến khi trống vào lớp vang lên.
“Đi thôi, về lớp học đã”.
Tiêu Tinh Dã đi theo sau Lâm Nguyệt Loan vào lớp, đi vào dãy phòng học và lên tầng ba, còn vài bước nữa là vào lớp 10 (3), đột nhiên Tiêu Tinh Dã lên tiếng: “Lâm Nguyệt Loan, cậu hiểu sai rồi, tớ đố kỵ Minh Nhật Lãng ban đầu đúng là ghét kiểu công tử của cậu ta, sau này thì… vì cậu”.
“Vì tớ?”. Lâm Nguyệt Loan dừng bước.
“Đúng, là vì cậu. Bởi vì tớ… tớ thích cậu, vì thế tớ ghét cậu ta tiếp cận cậu, ghét cái kiểu thiếu gia lắm tiền thích thể hiện trước mặt cậu”. nói xong câu đó Tiêu Tinh Dã đi thẳng vào lớp mà không quay đầu lại.
Lâm Nguyệt Loan đứng đơ luôn tại đó, lâu lâu cũng không động đậy. Một người bạn thân, một tình bạn trong sáng, cô luôn coi Tiêu Tinh Dã là bạn bè thân thiết, cứ nghĩ Tiêu Tinh Dã cũng thế, không ngờ…
Cho đến khi giáo viên tiếng anh đi đến hành lang thấy cô đứng sững đó mới gọi: “Lâm Nguyệt Loan, vào lớp rồi còn đứng đây làm gì chứ?”...