Thời gian tươi đẹp
Posted at 27/09/2015
904 Views
Lâm Thiển lại nhìn thấy một tốp bảo vệ và công nhân mặc đồng phục xanh lam vội vàng đi về hướng đó.
Lâm Thiển rất sốt ruột. Cô không biết Lệ Trí Thành, Cao Lãng và mọi người có bị thương hay không, không biết sự việc tiến triển đến mức nào, tại sao cảnh sát vẫn chưa tới?
Má vẫn còn đau rát, đầu óc cô chợt vụt qua hình ảnh bị mấy người đàn ông bao vây ban nãy, trong lòng vừa sợ hãi vừa căm hận. Lâm Thiển muốn gọi điện thoại cho Lâm Mạc Thần, nhưng ngón tay vừa đặt lên bàn phím, cô liền từ bỏ ý định.
Người bảo vệ từ trong nhà đi ra ngoài, dõi mắt về nơi xa, sắc mặt đầy lo lắng. Sau đó, anh ta nhìn Lâm Thiển, do dự vài giây mới mở miệng: “Trợ lý Lâm, có phải Ái Đạt... không xong rồi hay không? Có phải chúng tôi sắp bị thất nghiệp?”
Bắt gặp vẻ mặt nặng nề nhưng chờ mong của đối phương, Lâm Thiển nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này, di động trong tay cô đổ chuông, là số điện thoại lạ.
Lâm Thiển thờ ơ bắt máy: “A lô!”
Đầu kia truyền đến âm thanh tạp loạn, lẫn trong tiếng nhạc là tiếng người nói chuyện, và cả tiếng cười đùa.
Lâm Thiển đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Ở giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói ngạo mạn quen thuộc của Trần Tranh, từng câu từng chữ vọng tới: “Lâm Thiển, đấu với tôi, em có đau không?”
***
“Đấu với tôi, em có đau không?”
Trong đêm tối hỗn loạn, giọng nói cười cười kinh miệt của người đàn ông như con dao sắc nhọn đâm vào màng nhĩ Lâm Thiển. Một dòng khí trào dâng nhưng tắc nghẽn ở lồng ngực của cô, như con dã thú bị nhốt trong thân thể, ra sức va đập tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng Lâm Thiển cố gắng nhẫn nhịn. Khi kẻ địch tung một đòn vào người bạn, trong khi bạn không thể đánh trả thì phải làm thế nào? Ít nhất cũng không để đối phương nhận ra, hắn đã gây tổn thương cho bạn như bản thân mong muốn.
Lâm Thiển im lặng, tay nắm chặt điện thoại.
Ở đầu bên kia, Trần Tranh ngồi trong quán bar náo nhiệt, khóe miệng nhếch lên. Không thể không thừa nhận, anh ta rất mong chờ phản ứng từ Lâm Thiển.
Ai ngờ đợi một lúc, đầu kia vẫn chẳng trầm mặc, thậm chí tiếng thở cũng không nghe thấy.
Sau đó, điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của người phụ nữ. Tiếng cười rất nhẹ, như muốn giễu cợt anh ta. Tiếp theo là tiếng cô tắt cuộc gọi.
Bên cạnh có cô gái khoác tay Trần Tranh và nâng cốc với anh ta. Trần Tranh đẩy cô ta, đặt điện thoại xuống bàn, cầm cốc rượu uống một ngụm. Anh ta cảm thấy rất hận, cũng rất vô vị.
Anh ta cố ý dặn đám người đó cho Lâm Thiển một cái tát, nhưng đừng mạnh quá, đừng làm cô bị thương. Chỉ cần cho cô một bạt tai mang tính chất cảnh cáo là được.
Sau đó, anh ta hài lòng chờ đợi, chờ khi gọi cho cô, cô sẽ khóc lóc, sẽ sợ hãi, hay phẫn nộ đau đớn, đây mới là phản ứng Trần Tranh chờ đợi.
Nhưng Lâm Thiển không có bất cứ biểu hiện nào. Mẹ kiếp, người phụ nữ này luôn có cách khiến anh ta điên tiết.
Lâm Thiển cúp điện thoại, hai tay bó gối ngồi ở ghế ngoài ban công. Má cô vẫn đau rát, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay. Cô ngước nhìn bầu trời mờ mịt, trong tâm trí nhớ tới nhiều chuyện trước kia.
Cô nhớ lại thời điểm đến Ái Đạt phỏng vấn, cả công ty nhộn nhịp, ai nấy bận rộn tất bật. Còn cô cũng tràn đầy hy vọng về công việc mới này.
Cô nhớ tới hôm công ty xử lý khủng hoảng thành công, trong đêm đông giá rét, Lệ Trí Thành cõng cô đi qua vũng bước, sau đó anh điềm nhiên nói với cô: Tôi bảo tôi là giám đốc bảo vệ bao giờ?
Cô còn nhớ đến chuyện Lệ Trí Thành cố ý bày ra cảnh đưa đón hoành tráng hôm nhậm chức; nhớ tới hôm nhận được thư mời thầu của Minh Thịnh, anh nói một cách kiên định: nhận được dự án này là chúng ta có thể ngoắc ngoải, chuyện khác tính sau. Tất cả mọi người, gồm cả cô đều sôi sục nhiệt huyết khi những lời phát biểu của anh.
Còn cả khoảng thời gian miệt mài ngày đêm chuẩn bị Hồ sơ dự thầu; lúc cô rời khỏi phòng làm việc của Tổ dự án, hai cô gái mới tốt nghiệp chưa bao lâu của Văn phòng CEO nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi, đồng thời dè dặt hỏi: “Chị Lâm, cơ hội trúng thầu có lớn không?” Cô lập tức mỉm cười: “Lớn, rất lớn.”
Có câu nói “Ai binh tất thắng”[1'>, nhưng Ái Đạt lại thua bét nhè.
[1'> “Ai binh tất thắng”: đội quân bị áp bức một khi vùng lên nhất định sẽ chiến thắng.
Nước mắt càng tuôn như mưa, Lâm Thiển bất giác khóc thành tiếng. Nức nở một lúc, cô lại cúi đầu. Nhìn thấy di động, lửa giận bị đè nén trong lòng lại bùng cháy trong giây lát.
Lâm Thiển cầm điện thoại rủa thầm: “Cầm thú! Khốn nạn! Trần Tranh chết đi!” Vẫn chưa hả giận, cô mắng tiếp: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Anh hãy đợi đấy, thù này không báo, tôi không phải họ Lâm.”
Bây giờ mới cảm thấy đỡ hơn một chút, Lâm Thiển ném điện thoại sang chiếc ghế đẩu ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng đen cao lớn đứng ở cửa ra ban công từ lúc nào. Lâm Thiển không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Lâm Thiển vội rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt còn đọng trên mặt mới đứng dậy hỏi anh: “Lệ tổng, tình hình thế nào rồi?”
Lệ Trí Thành đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, tay áo xắn lên cao, trên cánh tay có vết màu xám đen tương đối rõ ràng. Anh không trả lời mà đi đến bên cô, ngồi xuống ghế.
Lâm Thiển cũng ngồi xuống.
“Xử lý xong rồi.” Lệ Trí Thành cất giọng hết sức bình tĩnh: “Có mấy tên chạy thoát, còn phần lớn bị khống chế. Cảnh sát cũng đã đến nơi, Cao Lãng và mấy người bảo vệ bị thương nhẹ.”
Lâm Thiển thở phào nhưng trong lòng vẫn không nhẹ nhõm.
Hai người nhất thời im lặng, ngắm nhìn bầu trời tối đen.
Một lúc sau, Lâm Thiển lén liếc Lệ Trí Thành, phát hiện anh đang cúi đầu quan sát mặt đất.
Lâm Thiển hơi quẫn bách, bởi trên nền nhà toàn là giấy cô lau nước mắt và xịt mũi, ném bừa bãi.
“Lát nữa tôi sẽ dọn.” Cô nói nhỏ.
Lệ Trí Thành lại nhướng mắt dõi về phương xa.
“Lâm Thiển.” Anh từ tốn mở miệng: “Tôi sẽ nhớ những giọt nước mắt này của em.”
Lâm Thiển vốn đã khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng khi nghe câu này, viền mắt cô lại cay cay. Cô cố gắng đè nén giọt lệ, sau đó ngoảnh đầu nhìn gương mặt nghiêng cương nghị của anh.
Lệ Trí Thành, anh đừng nói vậy, bởi tôi sẽ càng buồn hơn.
Lâm Thiển điều hòa hơi thở, đến lúc lên tiếng, cô đã hoàn toàn trấn tĩnh, chỉ là giọng nói hơi khàn khàn: “Lệ tổng, tôi có thể khẳng định, sự việc lần này là do Tư Mỹ Kỳ xúi giục. Nhưng bọn họ ngang nhiên làm vậy, chắc chắn đã có sự chuẩn bị, dù đám người gây chuyện bị đưa đến đồn cảnh sát, chắc cũng không thể điều tra ra ngọn nguồn.
Nước cờ này của bọn họ tuy không mang lại tổn thất thực chất nhưng có thể đánh mạnh vào lòng người ở Ái Đạt, khiến chúng ta càng rệu rã, khiến những nhân viên không rõ nội tình bắt đầu nghi ngờ lãnh đạo, nghi ngờ anh. Chúng ta vừa để vuột mất dự án Minh Thịnh, lòng người vốn đã hỗn loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, chiêu này của Tư Mỹ Kỳ gần như một đòn chí mạng.
Thế nhưng, càng những lúc như vậy, chúng ta càng không thể chịu thua. Lệ tổng, bây giờ tất cả mọi người đều trông chờ vào anh. Tôi cho rằng, công việc quan trọng nhất của anh lúc này là gắn kết lòng người, đầu tiên cần bảo đảm người của Ái Đạt không giải tán, mới có tinh thần phát triển sự nghiệp. Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được sự kiên trì của anh. Chúng ta có thể tổ chức vài hoạt động CEO cổ vũ nhân viên. Một khi cần thiết, chúng ta có thể tỏ ra cảm tính một chút, chắc chắn sẽ thu phục được lòng người...”
Nói đến đây, Lâm Thiển đột nhiên dừng lại. Bởi vì Lệ Trí Thành bỗng dưng ngoảnh đầu nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh và sắc bén.
“Sao thế?” Cô hỏi thăm dò.
Lệ Trí Thành bất chợt giơ tay về phía cô.
Lâm Thiển còn chưa có phản ứng, bàn tay anh đã áp vào bên má vẫn hơi bị sưng của cô. Lâm Thiển giật mình, anh đang kiểm tra vết thương hay sao?
Cô nghiêng mặt sang một bên, định né tránh tay anh, đồng thời lên tiếng: “Không sao, tôi hết đau rồi...”
Lâm Thiển còn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên nghiêng người về phía cô, gương mặt tuấn tú của anh ở ngay trước mắt. Lâm Thiển đờ ra, nhìn vào đôi mắt thâm trầm tựa như hố đen không thấy đáy của anh. Cô thậm chí nhìn thấy hình bóng nhỏ xíu của mình trong đôi mắt đó.
Ở giây tiếp theo, bờ môi giá lạnh của người đàn ông áp xuống môi cô một cách chính xác.
Lâm Thiển hoàn toàn chấn động.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô liền nhận thức đang xảy ra chuyện gì, bởi cô và Lệ Trí Thành mặt sát mặt, môi kề môi. Đầu lưỡi của anh lặng lẽ tiến vào, mang theo hơi ấm và mùi hương riêng biệt của người đàn ông xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Lâm Thiển cảm thấy máu nóng dồn hết lên não bộ. Cô muốn lùi lại phía sau, nhưng một tay Lệ Trí Thành đặt lên tay vịn ghế ngồi ở bên cạnh, một tay nâng mặt cô. Anh đã khóa cô ở giữa người anh và thành ghế, khiến cô không còn đường thoát.
Thời khắc này, Lâm Thiển chỉ có một ý nghĩ chạy loạn trong đầu. Lệ Trí Thành đang hôn cô, anh đang hôn cô...