80s toys - Atari. I still have

Thiên thần hai mặt

Posted at 27/09/2015

656 Views

Tên cáo già!
“Không hiểu sao? Bọn tao muốn chính mày gọi điện - cho Kevin Nguyễn!” - Phi Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt sắc như dao nhìn cô nửa như giễu cợt, nửa như đe dọa.
Hắn chìa ra hai chiếc điện thoại ra trước mặt cô cùng một lúc, chẳng phải đó là điện thoại của cô và Nhã Trúc sao? Cô chột dạ nhìn về phía Nhã Trúc trân trối, một tay sờ vào túi quần mình kiểm tra. Đáy quần trống rỗng. Hắn lấy đi điện thoại cô từ lúc nào?
Cô không ngừng mắng nhiếc bản thân, chuyện này của cô sao lại làm liên lụy cùng một lúc cả hai người vô tội. Dính vào Một Mắt rất nguy hiểm. Cô đã làm hại Kevin mất rồi!!!
Đôi mắt cô tê dại vì đau khổ, nhưng sau cùng lại ương bướng giữ vững quyết định của mình, môi mím chặt đầy kiên định:
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Phi Vũ cười gằn, không phải là khó để bắt ép cô chấp nhận gọi điện cho tên giám đốc đó, chỉ việc đem cô thư ký của tên đó làm bình phong thì cô buộc phải gọi ngay, đâu cần thiết phải bày ra nhiều trò làm gì. Thế nhưng nguyên tắc của tổ chức hắn đâu thể làm trái được. Mèo vờn chuột, mục đích chẳng qua là tạo áp lực lên tâm lý Phương Nhã, để cô phải đầu hàng hoàn toàn mà không thể giở trò thôi.
“Á!!!! Mấy người làm gì vậy, bỏ tay ra!!!!”
Xoẹt một tiếng, Phương Nhã giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Nhã Trúc đằng sau lưng mình. Trong tích tắc, chiếc áo sơ mi công sở của cô thư ký liền bị bọn côn đồ xé toẹt ra đầy thô bạo, để lộ một phần ngực trắng ngần được che đậy bởi bộ áo lót mỏng màu hồng phấn. Nhã Trúc khóc thét lên, tay chân giãy giụa chống cự khi một tên trong số đó đưa tay chạm vào bên ngực của cô.
Phương Nhã tái mặt, không kịp nghĩ gì nữa mà lao đến đẩy tên khốn kiếp kia ra, hét lên điên cuồng:
“Mấy người làm gì vậy. Tránh ra, lũ đê tiện!!!!”
Mắt cô vằn đỏ, điên loạn nhào đến nắm lấy tay những tên đang giữ chặt cô lại, cắn thật mạnh đến bật cả máu. Tên côn đồ bị cô cắn mạnh trở nên phát rồ, dùng một tay nắm lấy đầu cô đập mạnh vào tường, máu tươi rỉ ra thành từng dòng trên trán. Phương Nhã đầu óc quay cuồng, thế nhưng vẫn cố dùng những móng tay của mình cào vào mặt hắn ta, chân đạp loạn xạ, nghiến răng hét lên:
“Lũ khốn nạn, đồ súc sinh!!!”
“Không!!!! Đừng mà, đừng!!!!”
Chiếc váy mỏng tanh trên đùi Nhã Trúc nhanh chóng bị tên Thái khốn kiếp kia xé toạc, trong nháy mắt chỉ còn lại mảnh đồ lót dán chặt trên người như thỏa mãn gần chục con mắt háu đói của lũ sói xung quanh. Phương Nhã uất nghẹn nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt tái đến không còn giọt máu, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi lã chã.
“Dừng tay!”
Cơn dục vọng của bọn đàn em đang đến hồi lên đỉnh điểm, thì âm thanh lạnh lùng của Phi Vũ liền nhanh chóng chặn đứng mọi hành động của bọn chúng. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im phăng phắc, không một ai dám động đậy, chỉ riêng Thái chưng hửng nhìn thủ lĩnh của hắn bằng đôi mắt bất kham, lộ rõ sự phẫn nộ không phục của mình.
“Cô gái, cảm giác tưởng rằng đã thoát được hang cọp, nhưng rồi lại bị cọp tóm được và ngoạm một phát lên người thì như thế nào? Không tồi chứ???”
Phi Vũ nheo mắt đầy gian tà, thế nhưng lời nói thốt ra lại dịu dàng đến mức làm người khác phải khó chịu, ghê tởm. Phương Nhã đôi mắt đầy những tia máu, run rẩy nhìn Nhã Trúc một cách xót xa mà không thể nói được lời nào. Đến khi hắn chìa điện thoại ra trước mặt cô thì cô biết... mọi chuyện đã không còn đường để lui nữa.
Cô đau đớn cắn chặt môi, tay run run bấm số của Kevin mà tưởng chừng như có ngàn mũi kim đâm vào tay, đau nhói.
“Alo!”
Tiếng chuông vừa ngân lên đúng một tiếng, thì anh đã nhanh chóng bắt máy. Cô một tay bấu vào da thịt đến bầm tím nhức nhối, nước mắt tuôn rơi không ngừng, phải mất một lúc lâu sau mới bật ra thành tiếng:
“K... Kevin!”



Chương 17: Quá khứ


Vừa về đến nhà, Cẩm Tú đã thấy ngôi nhà của mình đang trở nên huyên náo. Bé Hạo khóc ầm ĩ, cô Liên giúp việc thì chạy đôn chạy đáo xung quanh, ngay cả mẹ cô Triệu Ánh và Đình Phong cũng hối hả chạy nhanh lên lầu. Trông thấy cô đứng yên như tượng trước cửa ra vào, Đình Phong mới gọi lớn:
“Bây giờ mới về sao? Quốc Thịnh bị sốt cao đến mức chân tay bủn rủn, thế mà vẫn ráng sức hết kiếm điện thoại rồi lại đòi ra khỏi nhà. Mẹ con phải khuyên nhủ khó khăn lắm mới chịu ngủ được một chút. Nhưng bây giờ lại giở chứng nữa rồi. Mau lên xem nó thế nào đi!”
Lời nói vừa dứt, Đình Phong đã thấy Cẩm Tú hoảng hốt quên cả cởi giày mà chạy một mạch lên lầu. Thoáng vài giây trước khi bóng Cẩm Tú bị hành lang cầu thang nuốt chửng, ông nhìn thấy được những dấu vết tím bầm ở quanh vùng cánh tay, cổ và chân hằn rất rõ trên người cô, bất giác đôi mắt tối sầm lại. Từ sáng đến giờ con bé đã đi đâu mà cả người đầy thương tích như thế này?
“Quốc Thịnh!”
Cẩm Tú trán đầy mồ hôi, hai tay tung cửa thật mạnh, sà ngay vào giường Quốc Thịnh mà thấy tim đau nhói. Da mặt anh tái xanh, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng khi trông thấy Cẩm Tú, nhiệt độ trong người nóng như lửa đốt, mạnh bạo chộp lấy tay cô, giọng khàn khàn:
“Cẩm Tú, điện thoại... điện thoại của anh... khụ khụ!”
Lời chưa dứt, bụng anh đã quặn thắt dữ dội, dạ dày cuộn lên khiến phần ngực càng thêm đau đớn. Cố dằn cơn ho, anh tái mặt nói:
“Điện thoại của anh... tìm nó!”
“Được, em giúp anh đi tìm! Anh nằm xuống đi, em tìm ngay cho anh!” - Cô cắn môi, gật đầu như cái máy, lúc này anh đang bệnh, tốt nhất là đừng để bị kích động, không được để anh biết rằng chính cô đã giữ lấy điện thoại. Tức thì, cô vọng xuống lầu nói lớn - “Cô Liên, giúp tôi lấy thuốc của Quốc Thịnh lên đây!”
Trong chốc lát, Quốc Thịnh như sực tỉnh ra một chuyện, liền bật người ngồi dậy, căng thẳng chộp lấy cổ tay cô siết mạnh, lời nói tuy yếu ớt nhưng ẩn chứa uy quyền:
“Không, không cần! Anh sẽ tìm nó, em không được đụng vào!”
Quốc Thịnh đứng phắt dậy, nhưng vì cơ thể vốn đang yếu nên đã nhanh chóng ngã gục xuống nền đất, đổ ập người lên Cẩm Tú. Cô ôm chặt lấy anh, cú va chạm mạnh khiến cả hai người áp sát vào nhau, cô càng cảm nhận rõ được hơi thở nóng như lửa của anh phà vào mặt mình, con tim phút chốc không kềm được lại đập mạnh. Trông thấy đôi mắt mơ màng của người đàn ông mình yêu sâu đậm, cô thật rất đau lòng. Anh vì sợ cô nhìn thấy tên của Phương Nhã trong danh bạ nên mới không muốn để cô động vào điện thoại anh sao? Bất chấp việc bản thân đang yếu, vẫn cuống cuồng tìm điện thoại, lại còn muốn ra khỏi nhà để tìm người con gái đó???
Đúng lúc đó, cô Liên từ ngoài cửa bước vào, một tay cầm bịch thuốc, tay còn lại cầm ly nước tiến đến bên giường bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng:
“Ông chủ, bà chủ! Hai người không sao chứ?”
Trông thấy cô Liên xuất hiện, Cẩm Tú mới như sực tỉnh, đôi mắt bi thương xoáy sâu vào mắt anh một hồi. Sau đó mới nhẹ nhàng đỡ anh lên giường, nhỏ nhẹ nói:
“Quốc Thịnh, anh phải uống thuốc cho khỏe, sau đó mới tìm điện thoại. Có được không?”
Thoáng trong gió có tiếng thở dài, anh nhắm mắt gật đầu đầy mệt mỏi, tay với lấy những viên thuốc cô đưa cho rồi bỏ vào trong họng, uống thật nhanh rồi nôn nóng đứng phắt dậy. Cũng ngay lúc đó, Cẩm Tú chộp lấy tay anh, cố dằn sự phẫn nộ trong lòng mình mà dịu dàng nói:
“Anh cứ nằm nghỉ đi, mới uống thuốc xong mà!”
Anh phà ra những làn khói nóng hổi, giật tay khỏi Cẩm Tú, cáu bẳn nói:
“Thôi đi! Mặc kệ anh!”
Đi được vài bước, anh đã thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng mụ mị không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt nữa. Cứ như thế vài giây sau đó, cả người anh đổ ập xuống mặt đất, bất tỉnh.
“Quốc Thịnh!”
**********
6 giờ tối, tại địa bàn Một Mắt...
“Hức... hức...! Huhu!”
Trong căn phòng ẩm mốc cũ kĩ, tơ nhện giăng đầy trần nhà, Phương Nhã ngồi bệt xuống nền đất lạnh ngắt, mắt vô hồn nhìn bức tường trước mặt, lặng lẽ hứng chịu những đau đớn trên người mình. Nhã Trúc từ nãy đến giờ cứ điên loạn gào thét, ôm gối co vào một góc mà khóc. Mặc kệ cho sự bấn loạn tinh thần của Nhã Trúc, mặc cho Phi Vũ và hai tên đàn em của hắn nãy giờ vẫn đứng một góc theo dõi trò hay, cô vẫn im lặng không nói lời nào, cảm nhận từng tế bào đang căng lên trong người mình đến tê tái, đau nhói.
“Nhã Trúc!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn Nhã Trúc, giọng nghẹn lại như sắp khóc:
“Tôi xin lỗi, vì tôi nên cô mới ra nông nỗi này. Nếu không tại tôi...”
“Cô im đi!!!”
Nhã Trúc tức giận gào lên, tay đánh lên vai cô thùm thụp, đẩy cô ngã nhào ra đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn người con gái vừa xa vừa gần trước mặt mình, nỗi lo sợ càng khiến đầu óc mất đi tỉnh táo mà buông ra những lời nói cay nghiệt:
“Thật ra cô là ai hả? Tại sao tôi phải chịu những chuyện kinh khủng như thế này chứ? Rốt cuộc cô nợ người ta bao nhiêu tiền, ngoại trừ 100 triệu ra, ngoại trừ mối quan hệ với những người đó... cô còn quen biết những ai nữa. Mai Phương Nhã, rốt cuộc cô là loại người gì vậy???”
Những lời nói của Nhã Trúc như xát muối vào tim cô, khiến vết thương càng thêm lở loét. Cô cắn môi nín nhịn, hai tay bấu chặt vào da thịt để ngăn những dòng nước mắt. Trong khoảnh khắc, những đau đớn của quá khứ lần lượt hiện về, tuôn chảy ào ạt không cách nào ngăn lại được.
“Tôi không ngờ một Jessica ngây thơ mà giám đốc tôi yêu lại có quá khứ phức tạp như vậy. Đáng lý ra tôi không nên về nước mà tìm kiếm cô, càng không nên vì tò mò mà đi theo cô đến tận đây. Vì cô mà tôi sém bị làm nhục rồi, có biết không hả????”
“Xin lỗi!”
Ngoại trừ xin lỗi, cô còn biết phải làm gì. Vì cô đã khiến Nhã Trúc sém bị làm nhục, còn vô tình kéo luôn cả Kevin vào chuyện này. Trong mắt Phương Nhã lúc này chỉ còn là một màu đen u uất, ngay cả nước mắt cũng khô cạn, không thể chảy ra được nữa.
Tự làm thì tự chịu, cớ sao phải gây liên lụy đến người khác. Sao phải để cô gánh chịu những mất mát này, để cô cắn rứt lương tâm mà áy náy cả cuộc đời hay sao?
“Tôi biết rồi, là cô cố tình để tôi đi theo cô, cố tình để bọn chúng biết mối quan hệ giữa cô và giám đốc. Để anh ấy làm lá chắn, trả nợ thay cho cô chứ gì? Rời khỏi Hàn Quốc và về đây, vốn dĩ chỉ là một màn kịch cô dựng nên. Có đúng không hả???”
Lỗ tai Phương Nhã ù đi, cả người như chết trân nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần cuồng loạn của Nhã Trúc. Thì ra, một người dù sáng suốt thông minh đến cỡ nào... khi đứng ngay ngã rẽ của địa ngục và thiên đàng cũng trở nên mất lý trí như vậy. Bất giác, cô không tránh khỏi việc tự thầm rủa mình!
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên nơi khóe môi Phương Nhã, mắt không nhìn, cả người cứng đờ như hóa đá, lại không hề nói năng gì. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nhã Trúc chợt nhận ra được có điều gì đó không ổn, vài giây sau mới giật mình mà đưa tay lên che miệng, cố ngăn những cơn nấc như sóng cuộn trào trong lòng.
Ôi, không! Cô thật sự mất trí rồi!
Sao có thể nói những lời cay nghiệt như thế với Phương Nhã chứ? Rõ ràng trong lúc bị tra hỏi, người con gái đó dù đang run rẩy vẫn cố gắng vạch rõ ranh giới, không muốn giám đốc phải bị liên lụy nên mới nói dối rằng cả hai không hề quen biết nhau. Vì bọn chúng lấy cô ra uy hiếp, làm nhục cô nên Phương Nhã mới bất đắc dĩ gọi điện cho Kevin. Dù không hiểu rõ thực hư như thế nào, càng không thể biết được người con gái mà giám đốc cô yêu là loại người như thế nào. Nhưng.....