Ôsin nổi loạn
Posted at 27/09/2015
805 Views
Đằng kia Trịnh Kim nói gì đó với Tử Kỳ rồi hai người kéo nhau đứng dậy đi về. Mặc xác họ, đang chơi vui tự nhiên về.
- Hai người đi đâu vậy?
Hữu Thiện nhìn thấy Trịnh Kim ra ngoài liền chạy ra theo.
- Về. - Thế Du "lịch sự" nói, vì cô cứ đứng ngáng trước mặt anh.
- Đang vui sao lại về.
- Bọn tôi có việc gấp.
"Cái tên Tử Kỳ vô duyên ai hỏi đâu mà chen vào chứ."
- Kỳ Kỳ về được còn Tiểu Du phải ở lại với tớ.
" Cái gì vậy, con nhỏ này dám đuổi mình về để giữ lại mỗi thằng Kim thôi à, nó dám xúc phạm mình sao."
Không nói gì, khuôn mặt thiên thần chuyển sang ác quỷ rồi.
- Lần sau bỏ ngay cái kiểu thấy tay tôi là sấp vào đi nhé.
" Cho chết con nhỏ hám trai, Trịnh Kim **** tiếp đi." Nghĩ thế nhưng anh vẫn không nói, dù gì cũng phải giữ tí thể diện đàn ông.
- Về. Trịnh Kim lạnh lung nói.
Anh và Tử Kỳ vừa quay mặt đi được vài bước lại thấy Hữu Thiện xuất hiện trước mặt.
Lại còn kéo kéo tay Tử Kỳ, nài nỉ:
- Kỳ Kỳ à cậu bảo Tiểu Kim ở lại đi, cậu ấy đi thì hết vui, đi mà Kỳ Kỳ. Cậu ở lại cũng được mình không quan tâm đâu.
Sốck. Tử Kỳ mặt đã chuyển sang giông tố, anh chỉ cười nhạt bước đi. Tiếp là Trịnh Kim cũng không nói năng câu nào, chỉ ném lại cho cô ánh mắt khinh thường, rồi cũng cất bước đi.
Ấm ước, cắn móng tay đễn nỗi những hoa văn hoạ tiết trên chiếc móng xinh đẹp của cô đã siêu vẹo.
" Sao hai người này đi cũng có nhau mà về cũng có cặp. Chẳng nhẽ... " . Cô cố lắc đầu thật mạnh để xua tan cái ỹ nghĩ kinh khủng vừa lướt qua trong đầu mình, xong lại cho tay chống cằm.
" Không vậy thì sao họ cứ kè kè bên nhau vậy. Đáng nghi lắm..."
" Tiểu Du ngời ngời thế kia mà bị les ư?... Không thể... Không thể vậy được, chắc chắn bệnh đấy là do thằng cha Tử Kỳ ảnh hưởng đến cậu ấy thôi. Mình phải giúp cậu ấy ra khỏi sự cám dỗ của tên bệnh hoạn Tử Kỳ kia mới được, nhất định phải giúp cậu ấy ra khỏi sự cám dỗ của tên Tử Kỳ." Cô nghiến răng nghiến lợi, thầm quyết tâm.
" Triệu Tử Kỳ chờ đấy tôi sẽ không để cậu quyến rũ được Tiểu Kim của tôi đâu đồ bệnh hoạn."
Tự gật đầu với kế hoạch tác chiến mình vừa nghĩ ra trong đầu, Hữu Thiện tạm an tâm rồi lại vào chung vui với mọi người.
Đến tối muộn mới kéo nhau về. Kim Anh mải hát mà quên mất một chuyện, cô thất thểu hỏi Tú Anh :
- Bây giờ tao về bằng gì.
- Em lấy xe rồi, nhưng tăng 3 á... Tú Anh đắn đo định gọi cho chị mình chiếc taxi thì Hữu Thiện xuất hiện :
- Để tớ đưa cậu về, cho hai người kia riêng tư. - Nói rồi cô còn nháy mắt với Kim Anh và Tú Anh.
Hiểu ý, Kim Anh không ngại bạn mới mà lên chiếc Mez nhà Hữu Thiện về, đúng là con nhà giàu còn có cả tài xế riêng nữa chứ.
Trên đường Hữu Thiện hỏi chuyện trên trời dưới đất mà chủ yếu là xung quanh vấn đề về Trịnh Kim, và Tử Kỳ. Nói đoạn Tử Kỳ, Kim Anh không ngần ngại móc anh :
- Cái tên bệnh hoạn ác tặc đấy á.
" Biết ngay, không ngờ suy đoán của mình lại đúng."
- Cậu ta thân với Trịnh Kim lắm à.
Kim Anh vẫn vô tư trả lời :
- Rất than ấy chứ. Tử Kỳ cũng thân với Tú Anh nữa.
" Không những đi quyến rũ Tiểu Kim của mình mà còn tham lam định vơ nốt cả Tiểu Tú Tú nữa chứ, lever bệnh của cậu ta phải đạt mức ưu tú rồi đấy, mình phải cố gắng cứu Tiểu Kim thoát ra bờ vực thẳm này mới được." Cô cắn môi, bật thốt :
- Tử Kỳ tên bệnh hoạn lâu năm này tôi sẽ không để cậu đạt được mục địch đâu.
Kim Anh nghe loáng thoáng Hữu Thiện đang lẩm bẩm gì đó, tưởng nói với mình cô hỏi lại :
- Cậu nói gì vậy.
Giật mình, thoát khỏi suy nghĩ, Hữu Thiện cười giả lả :
- À, không có gì, không có gì.
So vai không nói gì nữa, cũng đến gần nhà, vì không muốn làm ồn nên dừng lại gần đó Kim Anh cảm ơn Hữu Thiện đã cho mọi người vui chơi thoả thích mà còn đưa cô về, rồi về nhà.
Hữu Thiện tỏ ý muốn kết bạn, rồi bảo bác tài ra về.
Đứng từ xa, thấy một bóng người đứng chắn trước mặt cô.
" Cướp... trộm... ăn cắp... biến thái..."
Bao ỹ nghĩ thoáng qua trong đầu làm cô ôm đầu hét toáng.
Tiếng kêu của cô bị chặn lại bởi một bàn tay còn trai cùng giọng trầm trầm :
- Im miệng, đi theo tôi.
Chương 37:
Tiếng kêu của cô bị chặn lại bởi một bàn tay còn trai cùng giọng trầm trầm :
- Im miệng, đi theo tôi.
Mặt Kim Anh đần ra." Quả này thì xong rồi, xinh khổ thế đi đâu cũng bị bắt có, huhu... ông Phùng ơi cứu con.." " Cái tên này sao cứ lôi mình xềnh xệch thế vậy, không phải định đem mình vào chỗ tối rồi... khực, xong!!". " Oh My God."
- Á, thả tôi ra, tên đồi bại.
- Có thả không thì bảo.
Cuối cùng thì hắn cũng thả Kim Anh trên vỉa hè cách đó không xa, khi đã quen với bóng tối Kim Anh run rẩy nói:
- Thế ... Thế Du, cậu làm trò gì vậy hả.
Thế Du cho tay vào túi quần rồi rút ra tờ giấy nợ, Kim Anh co rúm tưởng anh định làm gì mình.
- Có đi không thì bảo.
" Suốt ngày mang ra doạ, đồ...