Insane

Nợ em một đời hạnh phúc

Posted at 27/09/2015

938 Views

"

"Cậu đừng lo chuyện đó nữa, tớ sẽ suy nghĩ, mau về nghỉ đi."

Vương Vũ Linh ngạc nhiên nhìn Đàm Tĩnh, chỉ thấy hôm nay cô quá đỗi bình tĩnh, dường như mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa vậy. Hẳn là bởi vì đã kiếm được tiền phẫu thuật, Đàm Tĩnh trước đây cả ngày mặt ủ mày chau, chẳng phải vì không có tiền trị bệnh cho Tôn Bình đó sao?

Sau khi Vương Vũ Linh đi, Đàm Tĩnh vừa lau mặt cho Tôn Bình vừa nói: "Lát nữa chúng ta chơi một trò chơi nhé?

"Vâng." Tôn Bình rất vui, "Mẹ con mình chơi trò gì vậy?"

"Nếu lát nữa mẹ trốn đi, con không được khóc. Con biết bác sĩ Nhiếp không?"

Tôn Bình rụt rè gật đầu.

"Lát nữa bác sĩ Nhiếp sẽ đến đón con, chú ấy sẽ đổi phòng, giấu con đi để mẹ đi tìm."

Tôn Bình lo lắng: "Thế mẹ có tìm được c

"Đương nhiên là mẹ sẽ tìm được. Con là bảo bối của mẹ, sao mẹ lại không tìm được con chứ?"

Tôn Bình cười khì, ôm lấy cổ Đàm Tĩnh: "Vậy mẹ phải nhanh chóng tìm ra con nhé!"

"Được."

Đàm Tĩnh bế Tôn Bình, hôm một cái lên má con trai: "Con phải ngoan, nghe lời bác sĩ đấy."

"Vâng." Tôn Bình gật đầu, "Con sẽ nghe lời..." Nhưng rồi bé nghi hoặc hỏi: "Sao mẹ lại khóc?"

Đàm Tĩnh gạt nước mắt, cười nói: "Mẹ sợ không tìm được con."

"Không sao, nếu mẹ không tìm được, con sẽ chạy ra để mẹ tìm thấy."

Nghe tiếng người gõ cửa, Đàm Tĩnh quay lại, liền trông thấy hai người lạ. Họ hỏi: "Vị nào là cô Đàm?"

"Tôi đây."

"Tôi là luật sư của ông Nhiếp, phiền cô Đàm ra nói chuyện."

Không thấy Nhiếp Vũ Thịnh tới, Đàm Tĩnh rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì, lẳng lặng theo hai người đó ra bãi đỗ xe. Trên xe, họ cho cô xem một tập tài liệu pháp luật, điều khoản nhiều vô số, chủ yếu là những quyền lợi cô có được khi từ bỏ con trai.

Lòng rối như tơ vò, cô nói: "Tôi cần có thời gian suy nghĩ."

"Chúng tôi đã đem tới một triệu tệ tiền mặt." Luật sư chỉ vali da nặng trịch dưới chân, "Cô chỉ cần ký tên là có thể cầm tiền đi."

"Tôi cần bàn bạc với chồng tôi... Anh ấy phải đồng ý."

"Cô Đàm, theo tôi được biết, lúc trước cô không nói với anh Nhiếp như vậy."

"Tôi đổi ý rồi, điều khoản các anh đưa ra quá phức tạp, tôi phải bàn với chồng mình đã."

Luật sư có vẻ thất vọng, nhưng anh ta vẫn giữ bình tĩnh, cũng chẳng thuyết phục gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy cô cần bao lâu?"

"Nói với người nhà họ Nhiếp, phải giúp chồng tôi ra khỏi đồn cảnh sát, nếu không tôi sẽ không ký."

"Được." Luật sư nói, "Tôi sẽ chuyển lời lại cho ông Nhiếp."

Sau khi Đàm Tĩnh xuống xe, luật sư lập tức gọi cho ông Nhiếp Đông Viễn, thuật lại lời của Đàm Tĩnh, rồi hỏi: "Ông định làm thế nào?"

Ông Nhiếp Đông Viễn nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, rồi hỏi đầu kia: "Cô ta không nói gì khác sao?"

"Không, chỉ nói cần thời gian suy nghĩ."

"Cô ta không yêu cầu gặp Nhiếp Vũ Thịnh?"

"Không."

Ông Nhiếp Đông Viễn nói: "Vậy thì cho chồng cô ta ra, nhưng nếu cô ta đưa thêm bất cứ yêu cầu nào nữa, cũng đừng tùy tiện nhận lời." Ông tắt máy, nói với Nhiếp Vũ Thịnh, "Con đi đón thằng bé đi, Đàm Tĩnh trở mặt rồi."

"Con không đi."

Ông Nhiếp Đông Viễn tức giận đứng bật dậy: "Anh không đi thì tôi đi."

"Khoa sẽ không để bố đưa nó đi đâu, trừ phi Đàm Tĩnh làm thủ tục xuất viện."

Ông Nhiếp Đông Viễn nổi trận lôi đình: "Tôi là ông nó."

"Bố định làm ầm lên để cả bệnh viện này biết chuyện sao?"

"Biết thì sao? Giờ là cô ta hạch sách chúng ta đòi một triệu."

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy trán mình nóng rực, đầu đau như búa bổ, cả đêm anh không ngủ, hiện giờ cô cùng mệt mỏi. Anh nói: "Nhất định có nguyên nhân khác, cô ấy không tự dưng đối xử với con như vậy đâu."

Ông Nhiếp Đông Viễn trừng mắt nhìn con trai: "U mê!"

Đàm Tĩnh không quay lại phòng bệnh mà đi tìm Thịnh Phương Đình. Đang làm thủ tục xuất viện, trông thấy cô, anh rất ngạc nhiên: "Sao cô lại tới đây?"

"Giám đốc Thịnh, tôi có việc muốn hỏi anh." Cô tin tưởng Thịnh Phương Đình một cách rất bản năng, vì anh làm việc gì cũng rất chu đáo, kín kẽ, người giỏi giang như vậy nhất định sẽ giúp được cô.

Nhận ra sự việc không bình thường, Thịnh Phương Đình cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi hỏi: "Việc gì vậy?"

"Con trai tôi, Tôn Bình, chắc anh gặp rồi."Thịnh Phương Đình gật đầu, thấy sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân run rẩy, bèn hỏi: "Phải phẫu thuật sao? Cô thấy rủi ro quá lớn à?"

"Không, bố đẻ của nó đòi quyền giám hộ..."

Thịnh Phương Đình ngớ ra một thoáng mới hiểu ý cô. Đàm Tĩnh đúng là một người phụ nữ bí ẩn, hóa ra chồng cô lại không phải là bố đẻ của Tôn Bình? Anh hỏi: "Sự việc là như tôi nghĩ sao?"

Đàm Tĩnh khó nhọc gật đầu: "Ông nội cháu rất giàu, đồng ý cho tôi một triệu tệ, nhưng bắt tôi từ bỏ mọi quyền lợi, kể cả việc quyền thăm nom."

Người giàu làm việc gì cũng muốn nhanh gọn dứt khoát không để lại bất cứ hậu họa nào, Thịnh Phương Đình đã đoán được quá nửa chân tướng. Anh hỏi gần như tự trào: "Thế cô có đồng ý không?"

"Tôi không đồng ý..." Đàm Tĩnh dường như sắp sụp đổ, "Tôi vốn tưởng mình làm được, nhưng giờ mới nhận ra tôi không thể... Tôi không muốn..."

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi muốn chữa bệnh cho con... nhưng nó vẫn phải ở với tôi..."

"Cô vừa nói đối phương rất giàu..."

"Đúng, họ cử luật sư tới."

Thịnh Phương Đình lưỡng lự một chút rồi nói: "Cô có thể cho tôi biết họ là ai không?"

"Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn là ông nội của con tôi."

Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Tĩnh thấy gương mặt Thịnh Phương Đình dưới ánh mặt tời chợt trở nên vô cùng phức tạp. Bóng cánh cửa chớp đổ xuống khiến cô không trông rõ được biểu hiện trên mặt anh lúc này. Cô chỉ nhìn anh đầy mong đợi: "Giám đốc Thịnh, tôi không quen ai giỏi giang như anh nữa..."

"Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn..." Thịnh Phương Đình chậm rãi hỏi, "Cô muốn giành quyền giám hộ?"

"Đúng, tôi không thể để mất con được."

"Thế thái độ của bố đẻ cháu thế nào?"

Đàm Tĩnh lòng dạ rối bời, cô không thể nghĩ tới Nhiếp Vũ Thịnh, bởi hễ nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy sắp sụp đổ, đành lí nhí đáp: "Tôi không biết..."

"Ra giá trên trời, trả giá dưới đất[1'>." Thịnh Phương Đình cười, "Đó chính là nguyên tắc cơ bản nhất trong đàm phán. Cô muốn có quyền giám hộ thì tuyệt đối không thể để cho đối phương biết cô chỉ cần quyền giám hộ.

[1'> Người bán ra giá cao, người mua trả giá thấp nhất có thể.

Thấy Đàm Tĩnh hoang mang nhìn mình, Thịnh Phương Đình liền giải thích: "Tập đoàn Đông Viễn hoạt động ở Hồng Kông, giá thị trường hơn mười hai tỷ đô la Hồng Kông. Dưới tên Nhiếp Đông Viễn còn có vô số tài sản cá nhân, hiện tại Nhiếp Vũ Thịnh là người thừa kế pháp định duy nhất của ông ta. Vụ này cô nhất định kiện, hơn nữa còn phải kiện đến nơi đến chốn. Phải yêu cầu đối phương trả chi phí sinh dưỡng cháu bé từ khi sinh ra đến giờ, cả chi phí phẫu thuật sắp tới và đền bù tổn thất tinh thần nhiều năm bị bỏ rơi. Ngoài ra, còn phải yêu cầu đối phương chia một phần tài sản cho cháu bé. Nhiếp Đông Viễn có 30% cổ phẩn Tập đoàn Đông Viễn, cô hãy đòi ông ta trích ra một tỷ lệ cổ phần nhất định cho Bình Bình. Tôi sẽ giúp cô liên lạc với luật sư, để luật sư tới gặp cô."

Đàm Tĩnh bối rối hỏi: "Như thế có được không?"

"Bước đầu tiên trong đàm phán là tuyệt đối không được để đối phương biết cô muốn gì. Nói quá lên cũng không sao, vì đối phương sẽ mặc cả."

Đàm Tĩnh rất lo lắng: "Liệu họ có đem Bình Bình đi mất không?"

"Họ đưa đi thì càng không sợ, cô có thể nói họ cướp con, dư luận sẽ đồng tình với kẻ yếu."

"Tôi không muốn công khai chuyện này...