XtGem Forum catalog

Nếu không là tình yêu

Posted at 27/09/2015

517 Views

” Tôi đưa hai tay ôm vai anh, ghé sát, nũng nịu. “Chúng ta về nhà đi. Ở đó không lo bị ai quấy rầy, anh muốn sao cũng được...” Để tăng thêm hiệu quả, tôi nghiêng đầu nhìn anh, để anh có thể thấy rõ vẻ cám dỗ mờ ám trong mắt tôi...

Dưới ánh sáng mờ mờ, tôi và Cảnh Mạc Vũ mắt đối mắt. Đôi mắt đen của anh không hề che dấu sự chiếm giữ mãnh liệt. Nhưng không biết có phải do ảo giác, tôi không nhìn thấy dục vọng không thể khống chế trong đáy mắt anh, thậm chí anh không hề có vẻ say rượu đến mức đánh mất thần trí.

Tôi đang cảm thấy khó hiểu, ở cầu thang phía đối diện bất chợt có một bóng đen vụt đến, lao vào Cảnh Mạc Vũ ở trước mặt tôi với tốc độ rất nhanh. Tôi giật mình, hét lên theo bản năng: “A… có người!”

Tiếng hét của tôi còn chưa dứt, một đám người đột nhiên xuất hiện, túm lấy bóng đen vừa chạy đến, bịt miệng hắn, lôi hắn ra ngoài. Tất cả những chuyện này âm thầm xảy ra trong bóng tối, ngay trước mắt tôi. Cảnh Mạc Vũ dường như không thấy, anh đặt một nụ hôn lên má tôi. “Có đúng là em sao cũng được không hả?”

“Gì cơ?” Tôi còn chưa kịp định thần, giơ ngón tay cứng đờ chỉ về phía sau lưng anh. “Vừa rồi anh có nhìn thấy không? Có người...”

Trong không khí tản mát mùi đặc trưng mà tôi rất quen thuộc. Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhận ra đó là mùi thuốc khử trùng. Tôi lập tức nghĩ đến hình bóng vừa rồi, người này cao lớn, hơi gầy, rất giống...

“Là anh ta?” Suy đoán đó khiến tôi hóa đá. “Người vừa rồi là Văn Triết Lỗi? Anh ta tỉnh rồi à?”

Cảnh Mạc Vũ lạnh lẽo nhìn tôi, ý cười trên khóe miệng anh từ từ biến mất.

Tôi chợt tỉnh ngộ trong giây lát. Thảo nào ánh mắt Cảnh Mạc Vũ không che giấu sự chiếm hữu nhưng không hề xuất hiện dục vọng không thể kiềm chế. Nhất định là anh đã nhìn thấy Văn Triết Lỗi, hoặc giả anh cho rằng tôi cũng nhìn thấy Văn Triết Lỗi nên lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc đến đây gặp anh ta. Nghĩ đến khả năng này, sống lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.

Cảnh Mạc Vũ vuốt ve bờ vai run rẩy của tôi. Giọng anh nhẹ như gió thoảng: “Em đang sợ hãi? Sợ anh giết chết hắn đúng không?”

“Anh định làm gì anh ta?”

Cảnh Mạc Vũ lạnh lùng liếc tôi một cái. Anh không trả lời mà lạnh lùng đi ra đại sảnh. Tôi vội kéo áo anh. “Dù anh ta đã gây ra nhiều chuyện nhưng anh ta cũng từng cứu mạng em...”

***

Cảnh Mạc Vũ dừng bước, tôi tiếp tục lên tiếng: “Anh ta là người tốt. Anh ta hận anh và ba nhưng chưa từng làm chuyện tổn hại đến em. Em biết, anh luôn nghĩ rằng Văn Triết Lỗi lừa gạt tình cảm của em, anh tưởng em ly hôn với anh là bởi vì em yêu anh ta. Nhưng thực tế, em đã lừa anh, em và anh ta từ đầu đến cuối chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân. Em cảm kích anh ta nhưng chưa bao giờ yêu anh ta...”

Cảnh Mạc Vũ trầm mặc vài giây rồi quay đầu mỉm cười với tôi. Nụ cười của anh vô cùng cuốn hút. “Nếu anh muốn lấy mạng hắn, hai năm trước hắn đã chết trong bệnh viện, làm gì còn sống đến ngày hôm nay.”

Tôi cũng mỉm cười, đi đến ôm cánh tay anh. “Em biết anh sẽ không làm vậy. Anh là tín đồ Cơ Đốc giáo, giết người sẽ bị ông trời trừng phạt.”

“Anh không sợ bị ông trời trừng phạt, anh chỉ sợ em đau lòng...”

Tôi chợt nhớ đến chuyện hai năm trước xảy ra ngoài cổng bệnh viện T trước khi Cảnh Mạc Vũ ra đi. Lúc đó, xe của anh đỗ trong tuyết. Tôi nghĩ, anh đã có ý định hoàn thành một việc trước khi anh đi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tha cho Văn Triết Lỗi. Trước giờ tôi đều chưa biết nguyên nhân. Đến bây giờ tôi mới hiểu, đó là vì dấu chân hư vô và hỗn loạn của tôi in trên tuyết.

Tôi muốn hỏi Cảnh Mạc Vũ, một khi Văn Triết Lỗi tỉnh lại, liệu anh có gây chuyện bất lợi với ba tôi. Nhưng vừa định mở miệng, Cảnh Mạc Vũ đã dặn dò cấp dưới ở bên cạnh: “Chuẩn bị xe.”

“Anh định đi đâu?”

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày, khóe miệng cong lên đầy mờ ám. “Tất nhiên là về nhà...”

Sống lưng tôi càng lạnh toát.

***

Đêm tối tĩnh mịch, cô nam quả nữ, căn phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát.

Tôi thu mình trong lòng Cảnh Mạc Vũ, dán mặt vào bờ vai trần của anh, làn da tiếp xúc tạo ra dòng điện khác thường. Sau một hồi âu yếm, lúc tôi tưởng không thể chịu đựng nổi, lúc anh không cần tiếp tục nhẫn nhịn, anh lại sợ không thể khống chế bản thân, sợ tôi không chịu nổi kích thích, quyến luyến buông thân hình đầy đặn của tôi, thở dài một hơi. “Em không ngủ được à? Anh đi pha cho em cốc sữa.”

Tôi ôm gối nằm nhìn cơ thể tráng kiện với bộ ngực màu đồng của anh, chớp mắt ai oán. “Được thôi!”

Cảnh Mạc Vũ lập tức xuống giường, động tác nhanh như chớp. Tôi chỉ còn cách nhắm mắt, đắp chăn vẫn còn hơi ấm, ngoan ngoãn đi ngủ.

Thực tế chứng minh, Cảnh Mạc Vũ làm chồng không mấy đạt yêu cầu nhưng làm cha thì chắc chắn đạt một trăm điểm.

Sau bữa tiệc náo nhiệt đó, Cảnh gia trở về yên tĩnh nhưng tôi không thực sự an lòng. Thứ nhất, sức khỏe của ba tôi ngày một kém, còn nữa, việc Văn Triết Lỗi đột nhiên xuất hiện ở giữa bữa tiệc luôn khiến tôi cảm thấy bất an. Lúc anh ta hôn mê, tôi chỉ mong anh ta sớm tỉnh lại, nhưng bây giờ anh ta tỉnh lại, tôi lại lo anh ta sẽ gây sóng gió cho Cảnh gia.

Tuy nhiên, một tháng trôi qua, Văn Triết Lỗi không xuất đầu lộ diện thêm một lần nào nữa, tôi cũng không nghe thấy tin tức gì liên quan đến anh ta. Anh ta dường như biến mất khỏi thế giới này, dường như chưa từng xuất hiện trên cõi đời. Có lần tôi không kìm nổi, hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Anh hãy nói thật cho em biết, rốt cục anh đã làm gì Văn Triết Lỗi? Tại sao anh ta đột nhiên biến mất?”

Cảnh Mạc Vũ uống một ngụm trà, liếc tôi một cái qua làn hơi nước mờ mờ: “ Sao vậy? Em muốn gặp hắn?”

Tôi lập tức cười tươi. “Đâu có! Em chỉ lo anh ta làm việc gì bất lợi cho ba.”

Cảnh Mạc Vũ mỉm cười gật đầu. “Ngôn Ngôn, em có thời gian rảnh thì lo cho bản thân đi. Em xem mấy ngày nay em chẳng ăn gì, người gầy rộc đi rồi.”

“Em đâu có gầy, lại tăng cân rồi đấy.”

Nhận ra Cảnh Mạc Vũ có ý tránh né vấn đề này, tôi cũng không hỏi nhiều. Chỉ là không ngờ, khi tôi tưởng Văn Triết Lỗi hoàn toàn biến mất, anh ta lại đột nhiên xuất hiện.

Hôm đó, Cảnh Mạc Vũ đi gặp khách hàng. Trước khi ra cửa, anh dặn tôi không có việc gì thì đừng đi lung tung, hãy ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng ba tôi không hiểu bị làm sao, đột nhiên lục hết tủ quần áo dù bình thường ông không hề để ý đến hình thức bên ngoài. Ông chê áo màu này quá đậm, chê áo kia lỗi thời, đòi đi mua quần áo mới.

Tôi hỏi ông: “Rốt cuộc ba muốn quần áo kiểu gì?”

“Ba muốn mua một bộ com lê màu trắng. Mẹ con nói, ba mặc com lê màu trắng là oách nhất.” Ba tôi trả lời.

Tôi đi dạo ở trung tâm thương mại một lúc lâu mới chọn được bộ com lê thích hợp nhất cho ba tôi. Khi lên xe để về nhà, trời đã hơi tối, ánh chiều tà đỏ rực dưới chân trời.

Đường Bàn Sơn không một bóng người, một chiếc ô tô dừng bên lề đường, cách xe của tôi không xa. Khi hình bóng quen thuộc vượt qua, tôi vội vàng kêu lên: “Chú Tài, dừng xe!”

Chú Tài đỗ xe bên lề đường, tôi đẩy cửa xuống xe, lập tức nhìn thấy Văn Triết Lỗi đứng dưới ánh hoàng hôn. Gương mặt anh ta trắng bệch, tuy có chút sắc hồng hơn lúc nằm viện nhưng trông anh ta vẫn rất ốm yếu. Anh ta gầy rộc, mặc áo sơ mi trắng nho nhã như lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng không còn vẻ nhanh nhẹn và phong độ, chỉ còn cảm giác vô hồn, thê lương...